Rốt cuộc cũng tìmđược một thị trấn nhỏ, Sáo Ngọc Công Tử tốt bụng thay Bạch Mạn Điệp muavài bộ quần áo mới. Y phục của nàng đã sớm bị hắn xé rách, đương nhiênhắn phải bồi thường.
“Ê, tại sao chúng ta phải ở chung một phòng?” Ngồi trong phòng một khách điếm bình dân, Bạch Mạn Điệp bắt đầu oán trách.
“Không an toàn.” Sáo Ngọc Công Tử chậm rãi uống một ngụm trà, diện vô biểu tình trả lời.
Bạch Mạn Điệp haitay chống nạnh, căm tức nhìn hắn, “Vậy chứ ở đâu mới an toàn? Ta cảnhcáo ngươi, ngươi không được tiếp tục có ý nghĩ với ta?”
“Có rất nhiều người muốn bắt ta.” Ai kêu hắn đắc tội nhiều người như vậy, cừu nhân không nhiều mới là lạ.
Nàng thở phì phìngồi đối diện hắn, “Ta đã nói là ngươi không cần chịu trách nhiệm rồi,ngươi kiên quyết kéo ta theo làm gì? Nhìn xem, chúng ta hai người khôngphải liên lụy lẫn nhau sao?”
“Ta sẽ dùng tínhmạng để bảo vệ nàng.” Lời vừa nói ra, hắn cũng hơi khiếp sợ. Hắn sao lại nói như vậy? Một nữ nhân, đáng giá cho hắn dùng tính mạng bảo vệ sao?
Bạch Mạn Điệp nóithầm, “Ngươi có mấy cái mạng a? Cái gì thần bộ kia muốn bắt ngươi, còncó một đống kẻ thất bát nhao khác. Nói không chừng chúng ta đã sớm bịtheo dõi, chết thế nào cũng không hay.” Nàng không muốn hắn có việc.
“Nàng hẳn nên gọi ta là phu quân.” Hắn tạm thời không muốn nàng biết thân phận thật của hắn, không muốn nàng biết tên hắn.
“Ngươi… ắc… đượcrồi.” Hai vai nàng xìu xuống, ủ rủ nhận mệnh. Rất hiển nhiên, nam nhântrước mắt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-bao-khoc-nuong-tu/1583626/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.