Xuân đã sâu, tơ liễu dai dẳng, phong cảnh hợp lòng người.
Vãn Nguyệt sơn trang ngụ tại Giang Nam, xây kề vào nước, hồ sen sóng xanh, đình đài chằng chịt, hành lang gấp khúc, xà nhà khắc lịch sự tao nhã, nơi chốn lộ ra hương sách ôn nhuyễn, đầy cái kiên cường và lệ khí của võ học thế gia.
Hình ảnh khiến người ta không khỏi xúc động như thế, có người ôn nhã như mực, trong xương thấm đẫm phần thanh nhã này, tích sương mù ven hồ Tây Tử, trong con ngươi chứa sơn minh cùng thủy tú, giương một cây ô cốt trúc tía, thân ảnh nhỏ bé chầm chậm hòa vào trong hương cỏ khói, như thơ như ảo.
Chỉ là tiết phương thảo xanh biếc này, Vãn Nguyệt sơn trang lại bao trùm một tầng tĩnh mịch làm người ta phải kìm lại.
Trong Phi Chiếu các mấy ngày qua mùi thuốc không ngừng, mùi vị cay cay đắng đắng, xen lẫn trong mưa phùn rả rích, phiêu tán không đi.
Nguyễn Tố Tuyết đưa chén thuốc không cho nha hoàn bên cạnh, sau đó đứng dậy động tác rất nhẹ buông màn giường xuống, cố gắng không quấy rầy đến người nằm trên giường.
Màn giường tinh tế dày đặc, kín đáo buông xuống, nhìn không thấy người nằm trên giường, chỉ có một cái tay quấn đầy vải trắng đặt ở ngoài đệm chăn, không bị màn giường che đi. Nguyễn Tố Tuyết cẩn thận đưa cái tay ấy về trong màn, sau đó liền mang theo nha hoàn nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi gian phòng.
Cửa kẽo kẹt một tiếng, như tiếng khóc nghẹn ngào.
“Kỳ phu nhân…” Nam nhân trung niên chờ trên hành lang vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-tinh/49020/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.