Ôm một đống cành khô trở về bên hồ.
Nước hồ trong như gương, bất ngờ có người từ trong nước nổi lên, tóc dài đen bóng như gấm tựa đuôi cá chép, khẽ vung vẽ nên một đạo đường vòng cung trên không trung.
Nam nhân lõa nửa người trên, vai lưng dày rộng, to lớn cao ngất, da đọng nước dưới hoàng hôn, có một loại mị hoặc tình sắc khó có thể nói rõ.
Lăng Thanh chỉ liếc mắt nhìn liền xấu hổ nghiêng mặt đi.
Yên Vân Liệt quăng cá bắt được lên bờ, những con cá này vẫy vây đuôi không an phận mà nhảy. Yên Vân Liệt bơi qua nửa người trên ghé vào bên bờ, xem Lăng Thanh lấy cành khô trong tay vừa kéo vừa đâm, liền chính xác đâm trúng một con cá, từ miệng vào, từ đuôi ra, sau đó mắc trên đống lửa.
Yên Vân Liệt không thể không cảm thán thần kỳ của khôi thạch liên, người ngay mấy canh giờ trước còn hấp hối, lúc này đã giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nhìn động tác rút cành của hắn, có lẽ công lực cũng có tiến bộ.
Nhìn Lăng Thanh biểu tình nghiêm túc xuyên hết từng con cá, bởi vì y sam cơ hồ đều bị máu thấm đẫm, lúc này trên người hắn phủ ngoại bào của y, hơi lớn, nửa thân dưới liền từ trong vạt áo lộ ra mảng lớn cảnh xuân.
Ánh hoàng hôn phác ra đường nét màu vàng kim quanh hắn, thêm vài phần nhu hòa, môi hơi nhấp, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên, cằm tinh tế, gáy trơn nhẵn, ngón tay cầm cành cây gầy gò nhỏ dài cực kỳ đẹp, Yên Vân Liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-tinh/49011/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.