Tìm một nơi không có người, giải quyết khoai “trộm” được. Cào ra khoai đã chín từ dưới đám lá cây đã đốt, nhất thời thổi hương bốn phía.
Lăng Thanh nhớ lại, hồi bé khi cùng với Đông Ly Mộ Vân hai người tập võ trên Thanh Hồng sơn, thì thường thường chạy vào trong vườn nông gia dưới chân núi trộm khoai, trốn ở sau núi nướng… Không nghĩ tới sau khi lớn đến như vậy, cư nhiên còn có cơ hội làm chuyện như thế, không biết có tính là nhờ phúc của vị đại giáo chủ nào đó hay không.
“Này.”
Quay đầu lại trả lời, Yên Vân Liệt đưa củ khoai bóc phân nửa kia tới trước mặt hắn, “Mau ăn thừa khi còn nóng.”
Khói trắng nóng hổi xông lên mặt hắn, Lăng Thanh có chút kinh ngạc, lúng ta lúng túng nhận lấy, “Phiền Yên giáo chủ rồi.”
“Vậy ngươi lấy mặt nạ xuống cho ta xem một cái đi.” Yên Vân Liệt không chút để ý nói, nói xong cắn một miếng khoai lớn trong tay mình.
Vốn đang có mấy phần cảm tạ, lại bị lời nói phía sau của hắn làm cho tan thành mây khói, Lăng Thanh có chút oán hận một miếng cắn xuống, bị phỏng đầu lưỡi.
Phát ra tiếng ai ái, dẫn tới sự chú ý của người kia.
“Xảy ra chuyện gì? Phỏng rồi?”
Lăng Thanh tay che miệng, mắt đầy ánh nước gật đầu, thế là người nọ “ha ha ha” cười, không ngoài ý muốn củ khoai trong tay Lăng Thanh bay thẳng hướng Yên Vân Liệt, may mà Yên đại giáo chủ thân thủ nhanh nhẹn tránh nhanh.
“Bản tọa chỉ là cười cười mà thôi, đáng giá tức giận như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-tinh/49008/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.