Lưu tướng quân không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ ngất đi, sau lại hít chút khói bụi, thế nhưng tìm khắp tro tàn của lều trại, đều không tìm được bản đồ lăng Diễm đế Nguyễn Tố Tuyết đặt ở chỗ hắn, mảnh vải kia trải qua xử lý đặc biệt không sợ nước lửa, sẽ không bị hủy bởi biển lửa, nhưng trên người Yên Vân Liệt cũng không có, bất quá may mà bản vẽ cơ quan vốn cũng không ở chỗ Lưu Bình.
So với Lưu Bình, tình huống của Đông Ly Mộ Vân trái lại còn tệ hơn…
“A ách — “
Kèm theo một trận tiếng vang da thịt đốt trọi, mũi đao đốt đỏ khêu, nửa con sâu đen nhánh rơi “xoảng” trên mặt đất, còn đang giãy dụa nảy lên, Nguyễn Tố Tuyết vội vàng vẩy dầu hỏa, dùng hỏa chiết tử đốt. Con sâu kia kịch liệt giãy dụa trong ngọn lửa, cuối hóa thành một cục cháy đen, toát ra mùi tanh hôi nồng đậm, cổ trùng thiêu cháy như vậy trên mặt đất có mấy con.
Lăng Thanh giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, nhưng tóc mái cùng tóc mai sớm đã mướt mồ hôi, “Đông Ly đại ca, lại nhịn một chút, không còn mấy con…”
Cả người Đông Ly Mộ Vân giống như là vớt lên từ trong nước, máu tươi trên lưng và cánh tay nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, môi sớm đã mất màu máu, nhưng thần trí vẫn còn duy trì thanh tỉnh.
Hắn quay lại, khóe miệng hơi nhếch lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, để cho Lăng Thanh yên tâm, nhưng thanh âm nói chuyện yếu ớt suy nhược, hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-tinh/3228620/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.