Sở Hạ Lâm là nửa đêm tỉnh dậy ở trên giường giải phẫu trong phòng y tế.
Trên người cậu phủ một cái chăn lông, Sở Hạ Lâm cử động thân thể, trên người cũng không có cảm giác dính nhớp, hẳn là đã được Diệp Hỏa rửa sạch. Cậu xốc chăn lên xuống giường, mới phát hiện phủ trên người chính là cái áo blu trắng của Diệp Hỏa.
Nút trên áo đã được cài cẩn thận, vừa nhìn chính là phong cách của Diệp Hỏa.
Cậu nhìn ánh đèn lấp ló của gian phòng bên cạnh, có lẽ Diệp Hỏa vẫn còn bận việc bên phòng thí nghiệm.
Chính mình… làm lỡ không ít thời gian của anh ấy.
Sở Hạ Lâm nghĩ đến chuyện vừa rồi, thở dài một hơi.
Từ phản ứng của Diệp Hỏa căn bản không nhìn ra gì…
Nếu như hắn biết việc mình làm, tội gì nói những lời này làm những điều này với mình?
Thế nhưng cậu không nói được, những phản ứng trước đó phải giải thích thế nào?
Sở Hạ Lâm đau xót.
Cho dù Diệp Hỏa hiện tại còn chưa biết được, chờ đến khi hắn biết, những lời nói những ôn nhu săn sóc vừa rồi sẽ không còn tồn tại nữa?
Hay là thừa dịp hiện tại…
Sở Hạ Lâm rót cho Diệp Hỏa ly nước, đưa đến phòng thí nghiệm của hắn.
Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm không mặc gì chỉ khoác một cái áo blu trắng thì có chút buồn cười, hắn nói: “Em còn rất hợp cái này.” Nói xong cố ý từ cổ áo của Sở Hạ Lâm nhìn vào trong.
“Lão lưu manh.” Sở Hạ Lâm cười mắng hắn.
“Em còn mắng đến nghiện.” Diệp Hỏa cũng cười, động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-thi-thoi-ky-tinh-yeu-tinh-yeu-thoi-xac-song/1321180/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.