Thuyền cứu nạn Thái Bình Dương.
Ngụy Trừng khoác một áo choàng dài đi trong hành lang, đi ngang qua từng gian phòng hai bên hành lang, trước mỗi phòng đều đứng một bảo vệ, nhìn thấy Ngụy Trừng liền lần lượt cúi chào.
Ngụy Trừng nhìn không chớp mắt, thiết bị liên lạc trước ngực vang không ngừng nghỉ, cậu nghe đến không kiên nhẫn, rốt cuộc nhấn nút trả lời: “Không phải vừa rồi đã thông báo đến hội trường sao, như thế nào lại hỏi nữa —— “
Bên tai truyền tới giọng nói của thiếu niên: “Thầy…”
Ngụy Trừng không nghĩ tới là cậu, nhìn đồng hồ, quả thật cũng đến giờ rồi, mới vừa rồi trò chuyện chốc lát với Diệp Diễm nhưng thật ra quên mất cậu ấy.
“Em dậy rồi?” Ngụy Trừng hỏi.
“Ừm…” Giọng nói của Thiếu niên vừa tỉnh ngủ mềm mềm mại mại: “Thầy khi nào thầy tới đây a…”
“Họp một chút, sau đó anh liền qua.”
“Nhưng mà thầy —— “
Ngụy Trừng không đợi cậu nói xong liền ngắt máy liên lạc. Cậu duy trì tốc độ vốn có bước lên phía trước, trong lòng thầm đếm dãy số của từng phòng: 70, 71, 72… 75.
Cậu từ xa nhìn bảo vệ đứng trước gian phòng 75, bảo vệ phòng 75 nhìn thấy Ngụy Trừng…
Chát——
Ngụy Trừng tiến lên cho cậu ta một cái tát.
“Mẹ nó cậu không biết cúi chào sao?!”
Bảo vệ kia bị đánh mặt nghiêng qua một bên lại nhanh chóng quay đầu về, hô: “Vâng, trưởng quan!”
“Vâng cái đệch!” Ngụy Trừng lại cho cậu ta một cái tát, cậu nhìn lướt qua bốn phía quát ầm lên: “Các người mẹ nó nhìn gì vậy! Cũng muốn ăn tát hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-thi-thoi-ky-tinh-yeu-tinh-yeu-thoi-xac-song/1321178/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.