Diệp Hỏa nhìn… bông hồng* đầy vẻ châm biếm trong tay Chu Tụng, lông mày giật giật.
(*月季 Hồng Trung Hoa.)
Chậc, hoa hồng liền hoa hồng, có thể dỗ Sở Hạ Lâm vui vẻ chính là hoa tốt.
Chu Tụng vây quanh bếp nấu ăn, hay cho một tiểu cảnh sát lại ở chỗ này vừa làm tài xế vừa làm đầu bếp. Diệp Hỏa ở một bên cắt tỉa cho hoa, tìm mấy tờ báo bao lại.
Đang bận rộn thì cửa đột nhiên mở, Diệp Hỏa nhanh tay lẹ mắt vội vàng nhét hoa vào trong tủ, ngẩng đầu nhìn lên, người tới vậy mà không phải là Sở Hạ Lâm, là Cam Qua.
“Ba Cam?” Chu Tụng đưa cơm vừa mới rang đến trước mặt Cam Qua, múc một muỗng hỏi: “Nếm thử mặn hay nhạt?”
Cam Qua nghiêm túc nếm thử một miếng: “Được rồi.” Sau đó còn nói: “Tôi thấy hai người tiến vào đã lâu vẫn không có động tĩnh, đến xem một chút.”
“Bọn con có thể có chuyện gì a.” Chu Tụng cười nói.
Ánh mắt Cam Qua đảo quanh hai người, lại quay đầu nói với Diệp Hỏa: “Ra ngoài đi, tiểu Sở ở bên ngoài tìm cậu đó.”
Diệp Hỏa gật đầu, tùy tiện lau nước trên tay một chút liền ra cửa. Cam Qua đi tới bưng đồ ăn trên bàn lên, Chu Tụng đưa mắt nhìn ông, hất hất cằm, nhếch miệng cười cười.
Cam Qua không tỏ vẻ gì, ông nhìn Chu Tụng một chút, quay người đi theo Diệp Hỏa.
“Cẩn thận Chu Tụng.” Lúc Cam Qua đi sượt qua Diệp Hỏa thì nói nhỏ một câu.
Lòng Diệp Hỏa khẽ động, bên ngoài rồi lại không tỏ vẻ gì, thậm chí ngay cả nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-thi-thoi-ky-tinh-yeu-tinh-yeu-thoi-xac-song/1321164/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.