Chương trước
Chương sau
Edit: Chrysanthemum
Bán đấu giá hồ nhân khiến cho tiếng hô ra giá trong phòng tăng vọt, những người có tài lực và thực lực cảm thấy hứng thú với hồ nhân này quả thực không ít, giá bán ra một mạch tăng cao.
Diệp Tử Linh nhẫn nại trong chốc lát thì phát hiện mình thật sự nhìn không nổi nữa, bỏ lại một câu “Tôi đi ra ngoài hít thở không khí.” rồi vội vàng rời khỏi ghế lô đi ra ngoài.
Có cầu mới có cung, có nhu cầu trò vui của những người không bằng cầm thú này mới có người đi nghiên cứu ra, tại mạt thế không có bất kỳ luật pháp nào để ràng buộc, quả nhiên ngay cả những nghiên cứu trái với luân lý đạo đức cũng có thể quang minh chính đại mà đưa lên bàn tiệc. Rõ ràng ở ngay địa phương không xa kia còn có tang thi và đầu não đang uy hiếp sự sinh tồn của loài người, vì sao lại còn có người tình nguyện đi nghiên cứu ra loại đồ chơi không có nhân tính này mà không đặt tinh lực đó lên việc bảo đảm sinh tồn của loài người?
Diệp Tử Linh không khỏi giả thiết, nếu như loài người đặt tất cả tinh lực lên việc chống lại tang thi mà không phải chỉ có người ở biên thành suy tàn giay dụa chống lại tang thi giống như bây giờ, người ở nội lục cũng sẽ tiêu hao tinh lực vào việc chiến đấu cùng với những nơi khác thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng bị động phòng ngự mặc cho tang thi áp chế như bây giờ.
Diệp Tử Linh có chút buồn rầu mà cau mày đi ra khỏi phòng đấu giá dưới lòng đất, thở phào một hơi như muốn tống đi tất cả những gì tích tụ trong lòng đi theo.
“Diệp Tử Linh!”
Tiếng gọi ầm ĩ kéo lại bước chân của Diệp Tử Linh, cậu xoay người thì phát hiện Abrosius không biết từ lúc nào cũng đã chạy theo.
“Tử Linh, nhanh theo giúp ta.” Abrosius phi thường tự nhiên mà chạy đến bên người Diệp Tử Linh rồi khoát tay lên bờ vai của cậu, bày ra biểu tình một bộ anh hai tốt, “Vừa rồi cậu cũng rất chán ghét đúng không, cùng ta đi cứu cái hồ nhân kia, sau đó, thông qua cái hồ nhân này mà hủy diệt toàn bộ cả người mua nó lẫn tổ chức tạo ra nó!”
Trong thanh âm của Abrosius tràn ngập sát ý khó có thể ức chế, trong con ngươi màu vàng kim bùng lên ngọn lửa có thể đốt cháy hết thảy.
Diệp Tử Linh nhìn vào đôi mắt của Abrosius, trong đầu đột nhiên hiện lên chớp nhoáng một vài hình ảnh, hình ảnh cực kỳ hỗn loạn hơn nữa lại quấy trộn khiến đầu óc cậu truyền đến một trận đau nhức, trước mắt mơ hồ một mảnh khiến cậu không nhịn được mà bưng cái trán quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Abrosius bị phản ứng của Diệp Tử Linh khiến cho sợ hãi, tiến lên một phen đỡ lấy Diệp Tử Linh, nhìn đến biểu tình tràn đầy thống khổ trên mặt cậu, nghiến răng nghiến lợi mà cúi đầu rống lên một câu: “Cái tên kia, biết rõ…”
Đau đớn kịch liệt khiến Diệp Tử Linh không thể nghe rõ những gì Abrosius nói, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể buông tha cho ý định giữ lại những đoạn ký ức hỗn loạn đó, để mặc cho ký ức trong đầu cậu không biết trốn đến địa phương nào. Kết quả khi làm như vậy là rốt cuộc đau đầu cũng có chút dịu đi, hành động kiên quyết muốn giữ lại đoạn ký ức kia cũng không phải không có tác dụng gì, ít nhất thì từ những mảnh nhỏ ký ức kia cậu đã đoán được thân phận của Abrosius.
Abra không có nói dối, hắn đúng là bạn tốt của cậu, cũng quả thật không phải là loài người hay là tang thi, lại càng không phải cái chủng loại do sức người tạo thành như hồ nhân vừa rồi bị bán đấu giá trên đài. Abra đã từng giống như những động vật biến dị bên ngoài kia, trước khi mạt thế đến chẳng qua chỉ là một con sói bạc không thoát khỏi số phận mà bị thuần dưỡng trong vườn bách thú, trong đại nạn ở mạt thế lại đạt được cơ duyên, thậm chí còn kỳ lạ hơn cả phần lớn mọi người, trở thành dị thú cấp mười theo cấp bậc phân chia của loài người với số lượng rất ít ỏi, thậm chí còn có khả năng biến thành con người.
Về phần Abrosius sao lại ở cùng một chỗ với tang thi thì lại là một câu chuyện khác.
Từ những mảnh nhỏ ký ức này, Diệp Tử Linh rốt cuộc cũng biết được vì sao từ sau khi hồ nhân kia xuất hiện thì Abra vẫn luôn duy trì sát khí mãnh liệt như vậy, để chế tạo ra được loại hồ nhân này thì nhất định là loài người đã phải dùng số lượng lớn dị thú và con người để làm vật thí nghiệm, Abra sẽ không quản đến sống chết của loài người thế nhưng không thể chịu đựng được đồng loại bị loài người chà đạp như vậy. Chọn lọc tự nhiên trong hoàn cảnh khốc liệt là một chuyện, bị con người bắt đi rồi chà đạp làm vật thí nghiệm lại là chuyện khác.
Đúng lúc cậu cũng không vừa mắt những kẻ đó, Abra lại là bằng hữu của cậu, cậu không lại giúp một tay thì thật sự không thể nào nói nổi.
“Abra, cậu bỏ chạy ra đây sớm như vậy làm sao biết được ai chụp cái hồ nhân kia đi rồi?” Sau khi cơn đau đầu của Diệp Tử Linh có chút dịu đi thì câu nói đầu tiên chính là chất vấn Abra, bọn họ không quen người sống ở đây, nếu không rõ ràng hồ nhân bị ai chụp được thì làm sao tiến hành bước hành động tiếp theo?
“Yên tâm, ta đã nhớ kỹ mùi của cái hồ nhân kia rồi, mặc kệ là ai chụp nó đi thì chỉ cần đi theo mùi của nó là sẽ tìm được.” Abra dùng sức đập bả vai Diệp Tử Linh, “Cậu cái tên này quả thực đã quên không còn một mảnh, khó trách lại bị đùa giỡn như vậy.”
“Bị đùa giỡn?” Diệp Tử Linh sắc bén mà bắt được từ mấu chốt.
Abra nhận thấy được chính mình lỡ lời, lập tức ngậm chặt miệng, không dám nói thêm một chữ.
“Abra, chúng ta là bằng hữu phải không?” Lần này Diệp Tử Linh lại không chịu tạm thời bỏ qua vì Abra nói không thể tiết lộ như lần trước, sau khi biết ký ức bị mất đi của cậu rất có khả năng là bị người nào đó lấy đi thì làm sao cậu có thể dễ dàng nuốt xuống cơn tức này, “Nếu như cậu còn xem tôi là bằng hữu thì nói cho tôi biết rốt cuộc là ai đang đùa giỡn tôi.”
“Ta chính vì xem cậu như bằng hữu nên mới không nói cho cậu, ta không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nói lung tung sẽ chỉ hai cậu thôi.” Abrosius dùng sức lắc đầu, không chịu tiết lộ thêm một chữ.
“Được rồi.” Nhìn thấy Abrosius nói nghiêm trọng như vậy, Diệp Tử Linh nhún nhún vai, không còn cách nào khác mà phải buông tha cho ý định tiếp tục dò hỏi, “Chờ buổi đấu giá kết thúc thì chúng ta sẽ đi cứu người.”
Hai người tiếp tục đứng đợi ở bên ngoài cho đến khi buổi đấu giá chấm dứt, sau khi trở lại khách sạn thì một lần nữa lặng lẽ chuồn ra, khi đã xác nhận không có người theo dõi rồi thì căn cứ theo manh mối Abrosius cung cấp mà từng chút tới gần vị trí của hồ nhân.
Cuối cùng, hai người dừng lại trước một biệt thự nhỏ bốn tầng nhìn qua có chút của cải ở phía bắc La thành – đều không phải dạng không có nhà để mua cũng không mua nổi hồ nhân.
“Hai người rốt cuộc cũng đến.” Khiến Diệp Tử Linh có chút giật mình chính là Lancelot thế nhưng đã trước bọn họ một bước mà xuất hiện ở nơi này, đang ngồi ở trên đại thụ bên ngoài biệt thự mà quan sát tình huống bên trong.
Abrosius đương nhiên sẽ không kinh ngạc vì Lancelot xuất hiện, hắn không chút khách khí mà mở miệng: “Tình huống bên trong lúc này thế nào?”
“Hồ nhân đang ở trong căn phòng thứ hai bên tay phải ở lầu ba, bên trong còn có một người, hẳn là người mua được hồ nhân kia.” Lancelot cũng không để tâm đến lời nói không chút khách khí của Abrosius, nói sơ tình huống bên trong, “Thân phận người chủ của căn biệt thự này hẳn là không đơn giản, nếu như đang ở cùng hồ nhân chính là người mua được nó, thực lực của người này thấp đến mức có thể xem nhẹ không kể tới, chẳng qua bốn phía lại có vài dị năng giả có lực lượng không thấp, hẳn là hộ vệ. Hơn nữa tôi còn phát hiện trong tầng hầm bên dưới biệt thự này có một ít đồ chơi tốt, đợi lát nữa khi cả hai đi cứu người thì tôi sẽ xuống bên dưới xem thử.”
“Ngươi chỉ cần dùng tinh thần lực bao trùm nơi này để đừng làm cho người ta phát hiện ra nơi này xảy ra vấn đề là được, muốn làm gì khác thì tùy ý ngươi.” Đáy mắt Abrosius hiện lên sát khí nồng đậm, móng tay trên bàn tay phải theo cỗ sát khí này mà trở nên sắc nhọn như móng vuốt sói.
“Lancelot, sao anh lại ở nơi này?” Diệp Tử Linh rốt cuộc có cơ hội hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, Lancelot xuất hiện ở nơi này khiến cậu không thể không hoài nghi thân phận của Lancelot, lời vừa rồi của Abra đã nhắc nhở cậu, nếu Lancelot cũng quen biết Abra thì có phải đồng nghĩa với việc Lancelot có liên hệ với tang thi hay không, thậm chí cậu còn có thể xác định Lancelot chính là nam nhân mắt lam ở trong những giấc mộng của cậu!
“Vừa rồi trong buổi đấu giá nếu không phải có tôi ngăn cản, tên Abra này rất có thể đã kích động mà trực tiếp xông lên rồi, chọc đến nhiều phiền toái cho chúng ta.” Lancelot tựa hồ đã chuẩn bị rất tốt từ sớm để ứng đối với Diệp Tử Linh, không nhanh không chậm mà ném lý do của mình ra, “Nơi này là La thành, không phải là địa phương nhỏ như trấn Thiên Như trước kia chọc phải phiền toái thì cứ chạy là được, tôi cũng không muốn bởi vì hành động thiếu lý trí của một vài người mà dẫn đến toàn đội bị lâm vào cảnh nguy hiểm.”
“Vậy hiện tại anh xuất hiện ở nơi này làm chi? Anh không phải không muốn chọc vào phiền toái sao?”
“Cho nên tôi ở đây thu xếp thỏa đáng hậu quả cho hành động của hai người.”
Lời nói lần này của Lancelot hợp tình hợp lý, dưới góc độ quân sư mà nói thì một chút sai cũng không có, Diệp Tử Linh vô pháp tìm được bất cứ điểm nào đáng để hoài nghi trong lời nói của Lancelot, cuối cùng chỉ đành phải cố nén cảm giác quái dị tự dưng bốc lên nhưng làm thế nào cũng áp xuống không được, trước Abrosius một bước mà lẻn vào biệt thự.
Abrosius nhìn thoáng qua Lancelot đang cười tủm tỉm, một câu cũng không nói mà theo sau, bất đồng với Diệp Tử Linh thật cẩn thận, hắn trực tiếp nhắm về phía phòng giam giữ hồ nhân ở lầu ba, căn bản mặc kệ bốn phía quanh căn phòng kia đều có người hộ vệ.
“Thật sự là lỗ mãng a…” Lancelot nhỏ giọng cảm thán một câu, sau khi Abrosius phá cửa sổ xông vào thì cũng nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, bước nhanh về phía tầng hầm.
Đồng dạng phát ra cảm thán còn có Diệp Tử Linh luôn thật cẩn thận, hành động của Abrosius đồng nghĩa với việc cậu cẩn thận dè chừng hoàn toàn mất đi tác dụng, sau đó nữa nhất định là một màn đá chọi đá, đấu đánh ác liệt trực tiếp với dị năng giả khác.
Tuy nói bốn phía căn phòng ở lầu ba đều có hộ vệ, trên thực tế chỉ có hai dị năng giả, những hộ vệ khác cũng chỉ là người bình thường có chút cường tráng lẫn mức độ sức mạnh hơn người thường mà thôi.
Abrosius cũng không thèm nhìn đến những hộ vệ phổ thông trước mặt hắn, một trảo phóng qua là có thể dễ dàng giải quyết toàn bộ những người chắn trước mặt hắn, thẳng đến khi đám người chắn trước mặt hắn chuyển thành dị năng giả mới thôi.
“Tử Linh, hai người này giao cho cậu giải quyết.” Abrosius phi thường vô trách nhiệm mà giao toàn bộ người cho Diệp Tử Linh, chính mình thì dùng thân pháp quỷ dị mà vòng qua hai tên dị năng giả kia rồi vọt vào phòng.
Hai tên dị năng giả kia vừa định đuổi theo đã bị Diệp Tử Linh đen mặt ngăn lại. Đêm nay Diệp Tử Linh không thể sử dụng súng, chính như lời Lancelot nói là không nên gây cho đội ngũ những phiền toái không cần thiết, dị năng giả loại đạn dược tựa hồ cũng hiếm gặp, hai khẩu súng trong tay cậu quá đặc biệt cũng không thích hợp sử dụng trong trường hợp đêm nay, cậu trực tiếp vận dụng tang thi hóa bộ phận mà làm cho móng tay mình trở nên sắc bén, phỏng theo hành động của Abrosius mà đánh tới hai tên dị năng giả kia.
Chủ nhân trong phòng có thể rất yếu, hai tên dị năng giả này căn bản không đủ để so sánh với những dị năng giả ở tại biên thành trải qua rèn luyện chiến đấu với tang thi từng ngày, một mình Diệp Tử Linh chỉ cần chút thời gian là có thể giải quyết toàn bộ bọn họ.
“La công tử chính là cháu của thành chủ, các ngươi làm như vậy không biết sợ thành chủ sẽ trả thù sao?!” Dị năng giả bên đối phương cũng nhận thấy được bản thân không phải đối thủ của Diệp Tử Linh, cáo mượn oai dùm mà mang danh thành chủ ra nhằm muốn Diệp Tử Linh biết khó mà lui.
Đáng tiếc Diệp Tử Linh là như thế nào cũng không thể để hai người ở đây nhìn thấy mặt của cậu mà còn lưu lại một đường sống, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao, đương nhiên là vừa lên thì phải ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn không để cho đối phương có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Rất nhanh bên trong gian phòng truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho thần sắc trên mặt của hai tên dị năng giả bị Diệp Tử Linh áp chế trở nên xấu đi, một người trong đó đột nhiên chủ động đánh về phía Diệp Tử Linh, dùng phương thức thiêu cháy sinh mệnh mà bộc phát toàn lực dị năng, liều chết quấn lấy Diệp Tử Linh.
“Nhanh đi thông báo cho thành chủ!”  Ngay lúc người nọ khàn khàn rống lên một tiếng như vậy, một người khác nhanh chóng lấy ra một thứ có hình dạng pháo hoa chuẩn bị tung đi thông báo cho thành chủ, đáng tiếc hắn vẫn chưa hoàn thành xong động tác này thì lại ôm đầu hé thảm một tiếng, thất khiếu chảy máu mà ngã xuống, pháo hoa trong tay hiển nhiên cũng lăn rơi trên mặt đất, không hoàn thành được sứ mệnh của nó. Mà dị năng giả thiêu đốt sinh mệnh để bùng nổ dị năng kia cũng bị Diệp Tử Linh kịp phản ứng mà giết chết không chút do dự, sau đó Diệp Tử Linh lại hung hăng đâm một chút tên dị năng giả té trên mặt đất đang sống dở chết sở kia, triệt để giết chết đối phương, đến lúc này hai tên dị năng giả đã hoàn toàn chết dưới tay Diệp Tử Linh.
Cùng lúc đó, Abrosius lộ vẻ mặt ầm trầm bưng cánh tay đổ máu mà đi ra, tên hồ nhân kia cũng không có đi ra theo, xem ra cũng đã phát sinh chuyện gì.
“Ta chỉ biết loài người đều là sinh vật giảo hoạt, rõ ràng bản thân nhỏ yếu như vậy, uy lực của vũ khí giấu trong tay thế nhưng có thể gây tổn thương cho ta, quả thực đáng chết!!” Abrosius mắng một câu, nhìn hai tên dị năng giả ngã dưới chân Diệp Tử Linh, nói sơ tình huống bên trong cho cậu, “Tên hồ nhân kia không biết bị hạ cấm chế gì, ta hỏi hắn hai câu lại đột nhiên chết, chuyện mấu chốt thì một chữ cũng chưa kịp hỏi.”
“Nếu vật thí nghiệm không chỉ có một cái hồ nhân, về sau chúng ta chung quy sẽ có khả năng đụng phải lần nữa, đó chính là cơ hội.” Đối mặt với tình huống như vậy thì Diệp Tử Linh cũng chỉ có thể an ủi hai câu, sau đó cùng đi với Abrosius xuống tầng hầm tìm kiếm Lancelot.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.