Sau lần cãi nhau đó, ba ngày đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Tỉnh Vân không chủ động nói chuyện với Triệu Nhiên, mà Triệu Nhiên thì đương nhiên càng không chủ động bắt chuyện với cậu.
Có điều Tỉnh Vân thoạt nhìn cũng không quá sa sút tinh thần, thỉnh thoảng sẽ thấy cậu đùa giỡn với Chi Khanh hoặc giúp Mễ Á Tư nghiên cứu gì đó. Không khí cũng coi như hòa thuận vui vẻ. Chỉ có Triệu Nhiên một mình ngồi trên giường, thường xuyên nhìn ba người bọn họ không nói lời nào.
“Thức ăn dữ trữ của chúng ta còn chịu được mấy ngày?” Tỉnh Vân hỏi Mễ Á Tư.
“Không nhiều đâu, cùng lắm cũng chỉ được bốn ngày nữa.” Nhắc đến việc này, Mễ Á Tư có chút đăm chiêu.
Không có đồ ăn, ai cũng sống không được.
Sự thật chính là tàn khốc như vậy.
“Tôi ra ngoài tìm thức ăn.” Tỉnh Vân không chút do dự nói.
“Không được, rất nguy hiểm. Số lượng tang thi mỗi ngày mỗi nhiều, cậu một mình ra ngoài như thế tôi rất lo. Tôi sẽ không để cậu tiếp tục mạo hiểm một mình nữa đâu.” Mễ Á Tư lập tức ngăn cản.
“Đúng đó, Vân ca ca, anh không thể bỏ lại Chi Khanh một mình ra ngoài được.”
“Hai người không tin tưởng tôi đến vậy sao? Tốt xấu gì tôi cũng trải qua nhiều trận sinh tử như vậy rồi, đã sớm không còn là Tỉnh Vân yếu đuối lúc đầu nữa.” Tỉnh Vân cười nói.
“Không được!” Câu này là Triệu Nhiên đang nằm trên giường nói.
Chỉ thấy anh chậm rãi ngồi xuống, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-thi-bien-dia-tau/1913364/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.