“A a a a a a a a!! Đừng mà, không muốn nhìn đâu. Cầu xin mà, đừng để tôi nhìn nữa!!” Chi Khanh bịt kín lỗ tai, hai mắt nhắm chặt, thống khổ kêu gào.
Mễ Á Tư vội vàng chạy khỏi xe, mở ra cửa sau đỡ lấy Chi Khanh, “Sao vậy? Rốt cuộc em làm sao vậy? Chi Khanh, Chi Khanh……”
“Thật đáng sợ, khắp nơi đều là máu, thật đáng sợ. Trước mắt em đều là máu, đều là máu!!” Chi Khanh trợn trừng hai mắt, điên cuồng lắc đầu.
Bàn tay Mễ Á Tư vừa định đặt lên vai cậu cũng bị cậu hất bay ra.
“Mễ Á Tư, lên xe trước đã, nơi này không an toàn.” Ba Kiều ngồi bên trong nhoài người ra nói với Mễ Á Tư.
Mễ Á Tư ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên đã có tang thi hướng phía này đi tới. Anh vội vàng đóng cửa sau lại, nhanh chóng chạy vào trong xe.
Ba Kiều một lần nữa khởi động máy, đồng thời nói vào tai nghe mini, “Dã Ưng, tình huống các cậu cứu được đứa bé kia thế nào?”
“Tình huống thế nào ư?” Từ trong tai nghe truyền ra giọng nói trầm thấp của Dã Ưng, “Khi chúng tôi xử lý xong hai tên trông cửa đi vào thì chỉ thấy bên trong phòng, một con tang thi bị xích đang gào rú nhào về phía đứa bé. Trông nó lúc đó đã cực kỳ kinh hoàng, sợ đến mức không kêu được một tiếng, hai mắt trừng lớn đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm con tang thi kia. Vì bị trói nên cậu bé không thể cụng cựa hay trốn được, chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-thi-bien-dia-tau/1913343/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.