Đường Miểu và Đường Tư Hoàng rời khỏi Trương phủ xong cũng không ở lại lâu, chỉ tới tổng bộ dặn dò chút chuyện rồi trực tiếp rời đi.
Bất ngờ, hai người mới vừa ra khỏi cửa lớn của căn cứ, khi đi ngang qua khu của dân chạy nạn thì đột nhiên bị vài người chặn xe lại.
"Có chuyện gì?" Đường Tư Hoàng ló đầu ra, lạnh nhạt hỏi, cảm thấy người đàn ông trước mặt có hơi quen quen. Cách đó không xa là mấy binh sĩ tuần tra nên chẳng cần lo lắng mấy người chặn đường này sẽ làm chuyện gì bất lợi với y.
Người quen biết nhau bình thường nếu không có thâm cừu đại hận gì thì khi gặp lại ít nhất cũng sẽ nói một câu "Đã lâu không gặp", Hắc Lang nghe Đường Tư Hoàng nói vậy còn nghĩ y bây giờ sống sung sướng nên khinh thường người quen cũ, trong lòng có hơi xấu hổ, cũng có chút tức giận, nhưng vì tìm kiếm đường sống, gã không thể không kìm chế lại.
Đương nhiên, trong lòng nghĩ thì nghĩ vậy, ngoài mặt Hắc Lang vẫn bình thản, tỏ vẻ tự nhiên nói: "Đội trưởng Đường, đã lâu không gặp. Nghe nói căn cứ mới của quý quân đoàn đang rất cần người, anh thấy anh em bọn tôi thế nào? Chúng tôi có tổng cộng bốn mươi sáu người, trong đó có ba mươi bảy người có dị năng."
Thật ra Hắc Lang cũng là bất đắc dĩ thôi. Nhắc tới những chuyện đã gặp phải trước đó, gã gần như muốn gạt những giọt nước mắt chua xót. Sau khi rời khỏi căn cứ WH, một thời gian ngắn hắn không dám vào các căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-the-tinh-nhan/4287316/quyen-5-chuong-305.html