"A!" Dây trói trên chân Cố Thanh Sơn nới lỏng, lão bất ngờ rớt xuống, thoáng hét lên một tiếng rồi "bịch" xuống đất. Đường Miểu lặng lẽ điều khiển tinh thần lực len lỏi vào đầu lão, mặt mày Cố Thanh Sơn lộ vẻ thống khổ, mau chóng ngất lịm.
"Ông nội!" Cố Lâm Phong vội vàng chạy tới, nâng Cố Thanh Sơn dậy, lay không ngừng.
Cố Thanh Sơn không hề có phản ứng. Lão chưa chết, nhưng sau khi tỉnh lại, lão sẽ trở thành một tên bệnh tật bị rối loạn thần kinh, không còn cơ hội tính kế người khác nữa.
Tang thi ở phía xa nghe thấy tiếng động đều đua nhau chạy tới. Những thuộc hạ mà Cố Thanh Sơn mang tới chẳng còn sức để lo đánh với đám người Đường Tư Hoàng nữa, vội vàng luống cuống ứng phó với bọn tang thi.
Đường Tư Hoàng ra lệnh: "Rút lui!"
Cả đám mau chóng lên xe, dứt khoát rời đi.
Cố Lâm Phong nhìn bóng dáng Đường Hâm thoáng ẩn hiện trong xe, chậm rãi cúi đầu xuống, mắt nhìn Cố Thanh Sơn, bi thương mà tịch mịch.
"Tiên sinh, tình cảm của Cố Lâm Phong và ông nội cậu ta rất tốt." Đường Văn nói. Ý hắn là, tốt nhất là nhổ cỏ tận gốc.
Đường Tư Hoàng nhàn nhã nói: "An tâm, sẽ có người đối phó bọn họ."
"Ai?" Đường Văn hỏi.
Đường Tư Hoàng không trả lời mà nhìn Đường Miểu: "Miểu, đoán xem?"
Đường Miểu suy nghĩ rồi đáp: "Trương Vũ Cường?"
Đường Tư Hoàng cười hỏi: "Sao lại nghĩ như vậy?"
"Có nguyên nhân gì thì con không biết, nhưng con biết rõ chúng ta có rất nhiều lợi thế có thể dùng để đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-the-tinh-nhan/4287308/quyen-5-chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.