Đường Miểu đối mặt với Đường Tư Hoàng, há miệng: "Đường..."
Tầm mắt chống lại đôi mắt thâm thúy kia của Đường Tư Hoàng, cậu đột nhiên không nói ra lời.
"Sao thế?"
Đường Miểu há mồm: "Con nhớ rõ là để hộp kẹo chocolate trong phòng, giờ không thấy nữa."
Đáy lòng Đường Tư Hoàng thoáng lướt qua một tia thất vọng, mặt vẫn không hề thay đổi. Y rất chắc chắn, cái Đường Miểu muốn nói không phải chuyện này.
"Kiếm lại xem, có phải để ở chỗ khác rồi không?"
"Có lẽ vậy, thôi con xuống nhà kho lấy một hộp khác được rồi." Đường Miểu cười khan một tiếng, hận không thể tự tát mình một cái. Chuyện tỏ tình, có phải cậu quá lạc quan rồi không. Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng dù Đường Tư Hoàng phẫn nộ cũng sẽ không đuổi cậu đi? Chuyện trưởng bối vì vãn bối ngỗ nghịch mà đuổi ra khỏi nhà trong mấy gia tộc lớn bộ ít sao? Dù là vậy, cậu cũng sẽ không buông tha cho ý định tỏ tình này. Cậu phải lên kế hoạch kỹ càng, cân nhắc đến mọi tình huống có thể xuất hiện. Nhất là, vạn nhất Đường Tư Hoàng giận đến tái mặt không tiếp tục cho cậu ở bên cạnh thì cậu phải làm sao bây giờ? Càng nghĩ, tâm Đường Miểu càng kiên định. Muốn có được cái gì, phải tự mình giành lấy. Thẳng đến lúc này, cậu mới thật sự hiểu được đạo lý đó. Nếu bỏ qua thì hối hận cũng không kịp nữa.
"Đang nghĩ cái gì?" Đường Tư Hoàng thấy đứa con út của mình thất thần ngay trước mặt mình lâu như vậy, bất mãn nắm lấy cằm cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-the-tinh-nhan/4287202/quyen-3-chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.