Chương trước
Chương sau
Từ bệnh viện đi ra thì trời đã dần sáng, ba người mau chóng quay về tiệm tạp hóa, cùng mấy người khác hội hợp. Họ đem sự tình chân tướng đại khái thuyết minh, mọi người lo lắng bàn bạc, quyết định trước đi Lâm Sơn, tìm trực thăng của Kiều Phi Vũ rời đi mới là cách giữ mạng tốt nhất.
“Nhưng mà, hiện tại chúng ta nhiều người như vậy làm sao đi qua? Trước không nói đường xá xa xôi, đường cái bên này đã bị xe hơi ngăn chặn, đi bộ thì quá chậm, còn dễ đụng phải đội điều tra hoặc cương thi, thật phiền phức.” Kiều Phi Vũ đếm số người, tuy rằng Dương Nhất Hàng và Trầm Phương không có ở đây, nhưng còn gia nhập thêm Lâm Kiệt, tổng cộng có tám người, số người không ít.
“Này a, tôi đã sớm có chuẩn bị.” Nghe Kiều Phi Vũ nói vậy, Lâm Kiệt đứng dậy mở cửa bên phải trong tiệm, bên trong không ngờ là chỗ đậu xe. Cậu chỉ bốn chiếc xe máy đã chuẩn bị sẵn, nói. “Khi người kêu Dương Trì xin tôi truyền lời cho các người, tôi phỏng chừng số người không ít. Thế nên để phòng ngừa, tôi tìm vài chiếc xe giấu trong chỗ này. Tuy hiện tại xe hơi khó di chuyển, nhưng nếu đi đường nhỏ chạy bằng xe máy thì càng tiện.”
“Ố ồ, cậu cũng biết tính trước quá chứ.” Không ngờ thiếu niên này còn có chút hữu dụng, giải quyết vấn đề phương tiện giao thông.
Mọi người bắt đầu tìm nhu yếu phẩm trong tiệm tạp hóa, cố gắng nhét đầy ba lô của mình. Chuẩn bị tất cả xong, nhìn lên sắc trời ngày càng sáng, đã tới lúc nên hành động. Chỉ sợ kéo dài thời gian thêm tối nay, binh lính sẽ bắt đầu tuần tra lục soát khu cửa Đông.
Lặng lẽ nhấc lên cửa cuốn gara, đoàn người nối tiếp nhau dắt xe máy đi ra. Vương Dương đứng ở cuối cùng, vẻ mặt do dự nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, xe màu đen có hoa văn lửa cháy. Mặt cậu nhăn nhó, ngay cả khóe miệng cong lên lưu manh cười cũng cúi xuống, có điểm uể oải.
Tuy rằng từ đầu tới giờ, Vương Dương đều biển hiện ra giỏi lái xe và cạy khóa xe. Nhưng phải nhắc một chút, tuy là cậu giỏi lái xe bốn bánh, nhưng bất lực với xe hai bánh, nó là điểm yếu của cậu……
Xe có hai bánh cậu chưa từng chạy thử. Cho nên hiện tại đối mặt với sự thật tàn khốc phải tự mình lái xe máy, cậu chần chờ.
“Làm sao vậy?” Thấy Vương Dương trừng mắt như nhìn kẻ thù vòng quanh chiếc xe, Tiếu Dịch hỏi.
“Á….không có gì.” Làm sao cậu có thể không biết xấu hổ nói rằng mình không biết chạy xe máy!
Như là biết trong lòng Vương Dương vặn vẹo, Tiếu Dịch bâng quơ đề nghị.
“Tôi chạy xe máy vững hơn, để tôi chở ông đi.”
“Như vậy có phiền phức lắm không.” Vương Dương làm bộ ngại.
“Lúc trước toàn do ông lái xe hơi, lần này coi như tôi báo đáp lại.”
“Hi, thế thì cảm ơn, anh bạn.” Lập tức không đùn đẩy nữa, Vương Dương nhếch môi vẻ mặt sáng lạn nhảy lên ghế sau, một tay nắm lấy vạt áo Tiếu Dịch ý bảo có thể xuất phát.
Viên Tư Điềm ở một bên căm hận nhìn mình muốn ngồi ghế sau bị tên lưu manh kia chiếm lấy. Viên Tư Điềm móng tay bấm vào lòng bàn tay mình. Vốn cô có kế hoạch là ngồi sau lưng Tiếu Dịch, có thể nhân cơ hội ôm thắt lưng hắn, dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình dựa vào sau lưng ấm áp, làm cho hai người trên xe máy dâng lên tình cảm lửa cháy. Hiện tại tất cả tan thành bọt nước, Viên Tư Điềm trong lòng tràn ngập cảm xúc ghen tỵ hận thù.
“Cái kia, cô Viên, nếu không ngại thì cô ngồi xe tôi nhé?” Thấy mọi người đều đã phân phối xong, lên xe hết rồi. Chỉ còn một mình Viên Tư Điềm đứng, Kiều Phi Vũ lịch sự hỏi.
“A, vậy làm phiền anh.” Vừa thấy là anh đẹp trai dịu dàng kia hỏi mình, Viên Tư Điềm đè nén trong lòng giận dữ, cố gắng làm khuôn mặt vì ghen tỵ mà vặn vẹo khôi phục lại bình thường, nũng nịu xấu hổ gật đầu, mỉm cười cảm ơn Kiều Phi Vũ.
Bốn chiếc xe máy lục tục chạy ra gara. Tiếu Dịch chở Vương Dương. Kiều Phi Vũ chở Viên Tư Điềm. Phương Chí Hoành thì khỏi nói, khẳng định là chở Lý Du. Lâm Kiệt thì chung xe với Nghiêm Hoa.
Xe máy rồ ga một tiếng, không thể dùng sức người giảm âm thanh của nó. Cho nên tiếng vang rất lớn, hơn nữa bây giờ còn đồng thời là bốn chiếc xe nổ máy, thanh âm xuyên qua khu cửa Đông ít người trầm lặng.
Không lâu sau, có không ít cương thi nghe tiếng lại đây. Thừa dịp sắc trời còn không sáng rõ, cương thi chạy theo sau đuôi xe. Vương Dương cầm trong tay cây xẻng giơ lên, một xẻng chặt đứt một cương thi theo đuôi bọn họ. Cương thi nửa cái đầu bị mở ra, đầu xệ xuống dưới, té lăn trên mặt đất. Cùng lúc xe máy đã vượt lên khoảng cách xa.
Một đường tiêu diệt không ngừng tiến lên cương thi, Vương Dương cảnh giác quan sát tình huống bốn phía. Không lâu sau, phát hiện có xe cảnh sát chạy hướng bọn họ.
Nói thật, họ không bị phát hiện mới là kỳ, khu cửa Đông im lặng như vậy, đột nhiên vang lên tiếng xe máy, còn có bắt mắt bầy cương thi không ngừng đuổi theo, làm sao có thể không khiến lính tuần tra chú ý?
Xe cảnh sát ngày càng tiếp cận bọn họ, trên đỉnh lóe ra đèn đỏ, dùng loa phóng thanh kêu gọi.
“Xe phía trước, xin chú ý! Các người mau dừng lại, chúng tôi là bảo hộ các người. Xin mau ngừng xe để chúng tôi bảo vệ. Chúng tôi có thể đưa các người đến chỗ an toàn.”
Vì chứng minh quân đội ý tốt, đằng sau xe cảnh sát còn lấy ra súng, giúp bọn họ bắn rớt đám cương thi theo sát phía sau. Muốn biểu đạt rằng quân đội là đứng về phía bọn họ, thật sự là tới bảo vệ họ.
Nếu không có lời nói ngày hôm qua của Lâm Kiệt và Dương Trì, đám Vương Dương đúng là có khả năng sẽ bị hành vi thân thiết này lừa gạt, thật sự tin tưởng những người đó là tới bảo hộ bọn họ.
Nhưng hiện tại Vương Dương trong đầu suy nghĩ là: Chó chết! Chúng có súng, nếu bị bắn trúng thì làm sao đây?
Vương Dương vội lôi kéo áo Tiếu Dịch, dán sát vào người hắn, trong tiếng động cơ xe ồn ào, hét vào tai Tiếu Dịch.
“Nhanh hơn nữa! Bọn họ có súng, nếu bị đánh trúng thì tiêu!”
“Vậy ông nắm chặt.” Chuyên tâm lái xe Tiếu Dịch, cúi đầu liếm khóe môi. Vốn hai tròng mắt tối đen nay bởi vì hưng phấn mà lóe tia sáng vàng nhạt, dưới chân đạp mạnh chân ga, vặn hai tay lái rồ ga, xe máy lập tức lấy tốc độ kinh khủng *Vèo–* một tiếng, vọt nhanh về phía trước.
“A——- chó chết!” Đột nhiên tốc độ biến nhanh, khiến Vương Dương lập tức thò tay siết chặt thắt lưng Tiếu Dịch, đầu dụi vào lưng hắn, gió hai bên cạo gò má đau đớn. Cậu cố gắng giữ thăng bằng thân thể, thật sự là suýt nữa bị văng ra. Tốc độ này cũng quá nhanh đi? Làm sao mà luyện được?
Nhìn chiếc xe trước mặt đột nhiên tăng tốc không còn bóng dáng, người trên ba chiếc xe kia đều ngây ngốc không kịp phản ứng. Tốc độ gì thế này? Nói nhanh liền nhanh, cái bóng cũng không thấy, chẳng lẽ bỏ bọn họ lại nơi đây? Vì thế người trên xe vội vàng rồ ga cố gắng đuổi theo xe của Tiếu Dịch.
Phát hiện mấy người lái xe máy nghe bọn họ kêu gọi, chẳng những không dừng xe mà còn phóng nhanh hơn, người trong xe cảnh sát cau mày. Họ bắt đầu hoài nghi đám người đó phải chăng nghe tin đồn nhảm gì. Tóm lại không thể thả mấy người này đi.
Người trong xe cảnh sát cầm lấy bộ đàm, cầu trợ giúp mấy xe cảnh sát tuần tra gần đó.
“A lô! Chúng tôi là xe số xx9, ở cửa Đông hướng nam phát hiện một chiếc xe máy, xin trợ giúp! Chặn lại bốn chiếc xe! Lặp lại lần nữa, chúng tôi là xe số xx9…..”
Tiếu Dịch phát hiện phía trước lại xuất hiện mấy chiếc xe cảnh sát, đã chặn đường chờ bọn họ. Tiếu Dịch bình tĩnh quay đầu xe quẹo vào đường nhỏ. Đằng sau mấy người cũng theo sát hắn. Bị bốn phía xe cảnh sát không ngừng truy đuổi, bọn họ lái xe trên đường cái liên tục vòng vèo, lối đi cũng ngày càng nhỏ hẹp. Mặt sau xe cảnh sát lập tức có cách đối phó, phái ra xe mô tô tiếp tục rượt đuổi không bỏ.
Phát hiện mấy người này cứng đầu không nghe cảnh cáo, lái xe chạy loạn, quân lính đằng sau rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật, rút súng bắn giết.
X! Thật không công bằng, chúng tôi đều dùng nguyên thủy gậy gỗ, xẻng sắt, bọn họ thì dùng công nghệ cao súng lục, cái này căn bản không công bình! Vương Dương trong lòng thầm bực mình.
Cậu nhìn dày đặc viên đạn lướt sát qua mình, chung quanh vật thể bị bắn trúng đều vỡ tan rơi rớt. Nếu cậu có súng, đã sớm đánh cho bọn kia bầm dập, hiện tại thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Cứ bị truy đuổi như vậy không phải cách hay. Xe máy chạy đến phía trước, đi vào một con đường có hai ngã rẽ nhỏ hẹp. Hai vách tường khoảng cách quá nhỏ, một chiếc xe máy miễn cưỡng chạy qua, mặt sau xe hơi và xe mô tô cảnh sát đã tiến sát tới. Bốn chiếc xe đi cùng một đường phỏng chừng không đủ thời gian.
Vương Dương rống hướng đằng sau đồng hành.
“Chúng ta chia hai ngã! Phân tán chú ý! Đi hai đường thì cơ hội thoát càng lớn!”
“Vậy là chúng ta tự mình đi biệt thự ở Lâm Sơn?” Những người khác không biết vị trí biệt thự của Kiều Phi Vũ, một mình thì không biết nên đi làm sao.
“Ba ngày, chờ nhau ba ngày! Tranh thủ ba ngày này tập hợp ở chùa Đông Nguyên. Nếu hết thời gian còn không có người đến thì sẽ không đợi!” Vương Dương phát biểu ý kiến.
“Tốt!” Lâm Kiệt gật đầu tỏ vẻ hiểu được, rồ ga đổi đầu xe đi ngã rẽ đường nhỏ bên trái. Phương Chí Hoành mang theo Lý Du theo sát sau đó.
Mà xe Tiếu Dịch và xe Kiều Phi Vũ thì quẹo hướng đường nhỏ bên phải. Đoàn người phân tán đi hai con đường cùng hướng về một mục đích.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.