Đi qua màu đen cánh cửa sắt, đập vào mắt là một hành lang hình tròn đường hầm, hai bên gắn đèn cảm ứng, mỗi khi có người đi qua chúng sẽ chiếu sáng, thiết kế tạo cảm giác vũ trụ viễn tưởng.
Mọi người vừa tò mò vừa cảnh giác đánh giá bốn phía hành lang, đi hơn mười thước thì nhìn đến cánh cửa gỗ lớn khép kín. Cửa gổ điêu khắc thật nhiều hoa văn hình nổi, tay cầm là trang sức thủy tinh châu báu tinh xảo. Thấy cánh cửa này liền biết quán bar thiết kế trang hoàng xa xỉ đến cỡ nào.
Nghiêm Hoa ở bên cạnh bàn phím rất nhanh gõ mật mã, ấn vân tay, cửa chậm rãi mở ra hai bên. Bỗng một cái phi tiêu đột nhiên từ bên trong bắn ra, mọi người vội vàng né tránh.
“Ai?” Dương Nhất Hàng giữ chặt Nghiêm Hoa đứng gần nhất chật vật lăn sang bên, tránh thoát phi tiêu, lớn tiếng hỏi bên trong.
Người bên trong nghe là thanh âm của con người, liền đáp.
“Thật xin lỗi, tôi cứ tưởng là cương thi, vì phòng vệ nên mới lỡ tay.”
Theo cánh cửa dần mở rộng ra, chỉ thấy một người đàn ông tựa vào quầy bar đối diện cửa chính, vẻ mặt xin lỗi vẫy tay.
Người đàn ông mặc đồ tây cắt may khéo léo, vừa nhìn liền biết rất đắt tiền, không thắt cà vạt, áo sơ mi bên trong cố ý cởi bỏ hai cúc áo, lộ ra đường cong cơ thể rắn chắc. Đôi mắt híp lại lóe hoa đào, khóe miệng mang theo tươi cười bất cần đời. Thoạt nhìn là loại cậu ấm nhiều tiền, còn là tự kỷ kiêu ngạo.
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-the-sinh-ton/1340886/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.