Mai Vũ nằm mơ, trong giấc mơ có một nam tử toàn thân mặc hắc y, ngồi cạnh giường nàng, lặng lẽ thở dài. Gương mặt của hắc y nhân tuy mơ hồ, nhưng cảm giác lại rất quen thuộc. Khắp người hắn tỏa ra một loại hơi thở nguy hiểm nhưng mê người. Ai vậy? Hắn là ai? Tại sao bóng dáng xa lạ này lại mang đến cho nàng cảm giác cực kỳ quen thuộc. Tại sao trong lòng nàng lại xuất hiện cảm xúc thật bi thương? Trong cơ thể không hiểu sao lại xuất hiện cảm xúc kích động khiến Mai Vũ muốn khóc thật to? Nàng muốn chạm đến mái tóc kia, muốn vuốt ve gương mặt kia. Muốn làm rất nhiều chuyện với nam tử này. “Ta rất nhớ chàng.” Nàng muốn mở miệng nói với hắn lời đó. Nhưng kỳ lạ thay trong giấc mơ này, nàng không cách nào nói được. Trong lòng, sợ hãi bủa vây, Mai Vũ bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Nhớ? Đến cả người ta là ai cũng không biết, sao nàng lại có thể nhớ hắn? Tại sao nàng lại thấy đau lòng? Tại sao? Trong mơ không thể tìm ra đáp án, chỉ là trong lúc mơ hồ, người kia cầm lấy tay nàng, cột lên ngón út của nàng một sợi tơ hồng. Sợi tơ hồng kia tựa hồ ngay lập tức siết chặt lòng nàng. Tình cảm nóng bỏng từ ngón út truyền đến tận sâu trong tâm khảm. Dường như trong ký ức nàng, từng có chuyện như thế. Nam tử hắc y cầm tay nàng, cột một sợi tơ hồng. Tơ hồng, tơ hồng, sợi tương tư. Chàng là ai? Sao lại cột tơ hồng lên tay ta? “Mai Vũ, rốt cuộc ta cũng hiểu được cảm giác trống rỗng ở đầu kia tơ hồng rồi.” Giọng nói của người kia, tràn đầy chua sót và cô đơn. Giọng nói đó như đánh sâu vào lòng nàng. Tay nàng run lên. Không biết tại sao… nàng lại muốn ôm lấy hắn, an ủi hắn khỏi đau thương. Cảm giác trống rỗng ở đầu kia tơ hồng sao? Đúng vậy, nàng cảm thấy. Lúc Vân Khinh biến mất, đó là một loại cảm giác đau đớn đến hít thở không thông. Nhưng nàng…đã mang đến cho nam tử này cảm giác như vậy sao? Nếu phải… sao nàng lại không nhớ ra? Nếu không phải…sao hắn lại đau khổ đến thế? Đêm nay, một đêm khó hiểu, Mai Vũ ngồi bên nam tử trong mộng đến tận lúc bình minh. Nhưng vẫn không thấy rõ gương mặt của người đó. Bình minh lên, Mai Vũ thức giấc, đưa tay lên nhìn. Trên ngón út nàng trống rỗng, không có tơ hồng tượng trưng cho nỗi nhớ và tình yêu say đắm kia. “Là mơ thật sao?” Mai Vũ nỉ non, ngồi dậy. Một cảm giác phức tạp không rõ là thất vọng hay may mắn dâng lên. Mai Vũ dựa vào cạnh giường, nàng cảm thấy dường như những mắc xích trong trí nhớ của nàng có vấn đề. Lòng nàng, có một khoảng trống. Cảm giác trống vắng và những hình ảnh đột nhiên thoáng hiện trong đầu khuấy động suy nghĩ của nàng. Có đôi khi, nàng cảm thấy trong cơ thể mình có một phần khác. Đó cũng không hẳn là thứ gì khác mà dường như là một phần nhỏ của nàng. Mà phần nhỏ nhoi đó như đang chờ đợi, đang tìm kiếm. Nàng đang khát vọng điều gì? Mong đợi điều gì? Sợ hãi điều gì? Cảm giác này rất quái lạ, Mai Vũ cũng không biết phải nói như thế nào. Nàng chỉ cảm thấy đến một ngày nào đó, khi phần này xuất hiện, Mai Vũ mới là một Mai Vũ hoàn chỉnh. Lắc đầu, Mai Vũ cảm thấy suy nghĩ của mình thật hoang đường, nàng đứng dậy rửa mặt, đẩy cửa ra ngoài. Phong cảnh sớm mai thật xinh đẹp, qua một khúc quanh, Mai Vũ gặp Tử Hoa đại chủ quản. Tử Hoa nhìn thấy nàng, mỉm cười chào hỏi: “Vãn Vũ công tử, đêm qua ngài ngủ có ngon không?” Mai Vũ cười: “Ngon, ngon lắm. Tử Hoa chủ quản đang đi đâu thế?” Mai Vũ thấy trong tay Tử Hoa đang cầm một giỏ Thanh Tương, hỏi. Tử Hoa mỉm cười, giải thích: “À…là thế này. Thành chủ nhà ta tuy bị hôn mê nhưng mỗi ngày nhất định phải dùng Thanh Tương để tắm, tại hạ đang chuẩn bị đi ép nước Thanh Tương.” Mai Vũ âm thầm cắn lưỡi. Người giàu có khác nha, Thanh Tương này ở ngoài bán mắc vô cùng, một vò rượu Thanh Tương ở ngoài Bách Lý Phong Vân Thành có giá bằng một chuỗi trân châu. Vậy mà Thành chủ lại có thể lấy ra để tắm. Không phải một người dân nhỏ bé như nàng quá xem trọng vấn đề tiền bạc nhưng đây là một chuyện cực kỳ xa xỉ đó nha. “Vậy mời chủ quản đi trước.” Mai Vũ nhường đường nói. Tử Hoa lại nở một nụ cười đầy ý hàm xúc, nói: “Công tử, gần đây trong hoa viên trăm hoa đua nở, sáng nay tốt lành như vậy, chi bằng mời ngài đến đó dạo một lát. Tại hạ xin cáo lui trước.” Mai Vũ không thể hiểu nổi suy nghĩ của hắn (*). Vừa rồi, dường như nụ cười của người này có chút quỷ dị. (*) Nguyên văn là 梅雨丈二和尚摸不着头脑: “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. (Phần chú thích này lúc mình tìm trên gg thì thấy nó nằm trong Lãnh nguyệt tiếu trường không chương 94 của tamkhuyetduytinh, mình thấy rất nhiều truyện khác cũng dùng một cái chú thích này nên mình bắt chước luôn. @@) Thật là, làm cái gì không biết. dIe^n đàn L3 Qý đo^n Mai Vũ đương nhiên không biết Tử Hoa đang làm gì, càng không biết sau khi nàng bước vào hoa viên kia đã đưa ra bao nhiêu quyết định sai lầm. Mai Vũ đi tới, vừa bước vào hoa viên đã nghe được những âm thanh lạ. “Không, đừng ở đây.” “ Ha ha, sợ gì chứ, sẽ không có ai tới đây đâu.” “A…a…nếu bị Tử Hoa phát hiện…a..a… là toi đó.” “Không sao đâu, ta sẽ bảo vệ ngươi. Kêu lớn lên đi, âm thanh thật hấp dẫn.” Nàng không nghe lầm chớ, thật sự không có nghe lầm chớ! Họ đang làm gì? Được rồi, nàng thừa nhận nàng không nên hỏi một cách ngây thơ như vậy. Nàng biết họ đang làm cái gì! Cũng chỉ là những chuyện này là chuyện nam nữ. Nhưng vấn đề là! Vấn đề là! Cả hai giọng này đều là của nam nhân!!!! Cho dù bây giờ dân phong cởi mở, tiểu hoạn quan đâu đâu cũng có. Nhưng đây là lần đầu tiên Mai Vũ gặp phải, vẫn phải hứng chịu đả kích lớn. Bởi vì…. Nàng không chỉ nghe thấy tiếng…còn nhìn thấy hình ảnh không nên thấy. Có bị người ta móc mắt ra không đây? Có hay không! Mai Vũ đơ người tại chỗ, đứng giữa trăm hoa nhìn một thiếu niên đang bị một nam nhân cưỡi lên, nam nhân kia nhìn qua bả vai thiếu niên, ánh mắt hắn và Mai Vũ va chạm trên không trung. Nhếch miệng, nam tử kia cũng không dừng động tác của mình lại mà còn tiếp tục làm thiếu niên kia phát ra những âm thanh tuyệt mỹ. Mà bây giờ Mai Vũ đã toàn thân cứng ngắc, không di chuyển được dù chỉ một bước. Trong đầu nàng đang loạn cào cào lên, cái gì cũng không nghe thấy, không nhìn thấy. Mãi đến lúc nam tử kia kêu gào phóng thích hết dục vọng của mình, Mai Vũ mới kịp phản ứng, thừa lúc thiếu niên kia còn chưa phát hiện ra mình, cúi chào nam tử kia, xoay người định chạy. “Công tử, xem miễn phí lâu như vậy, muốn đi là đi sao?” Ngáp một hơi, nam tử đẩy thiếu niên ra, bước tới kéo Mai Vũ lại. Thiếu niên lúc này mới nhìn thấy Mai Vũ, hoảng sợ hét lên, ôm y phục bỏ chạy. Cảm giác có người ở sát phía sau, tóc gáy của Mai Vũ dựng đứng hết cả lên. Trong lòng run lẩy bẩy, mai Vũ đỏ mặt, xấu hổ cười nói: “Ừm…xin lỗi, ta không cố ý. Ta không thấy gì hết.” Nam tử cười, gương mặt vặn vẹo, gặn hỏi: “Ồ…? Thật sự không thấy gì cả à? Vậy phải làm sao đây… ta vốn muốn cho ngươi thấy hết đó…” dI.e^n đ.àn L3. Q.ý đ.o^n Thổi một hơi, giọng điệu của nam tử kia ái muội dị thường. Trực giác Mai Vũ kêu gào đòi chạy trốn nhưng nàng vẫn nhịn xuống. Hu hu~ Phi lễ chớ nhìn. Được rồi, là lỗi của nàng, trước hết phải nhẫn. “Ta chỉ đi ngang qua thôi, quấy rầy đến các hạ, xin lỗi, bây giờ ta sẽ đi ngay.” Mai Vũ nói. Nam tử lắc đầu, sam y màu tím nửa hở, lộ ra nửa bờ vai, hai tay của hắn đổi vị trí, sờ lên lưng Mai Vũ, ái muội nói: “Sao thế? Ta làm cho Tử Hoa đưa ngươi đến đây, ngươi không gặp hắn sao? Ha ha, nếu không gặp, chúng ta thật có duyên đó. Ngươi nói ngươi không thấy gì cả vậy ta sẽ tái diễn lại tất cả một lần nữa trên người ngươi nha.” Nam tử nói dứt lời liền muốn cởi y phục của Mai Vũ. Cái gì gọi là không thể nhẫn? Mai Vũ đã nộ khí ngút trời. Cái gì? Hắn nói cái gì? Tên này muốn chết à? Nàng đã không muốn gây sự trên địa bàn người khác, giờ thì mặc kệ hắn muốn che giấu thân phận gì. Mai Vũ nổi nóng, ai cũng không cản được. Hai tay vận công, dùng sức, Mai Vũ tránh khỏi sự giam cầm của người kia. Rút tiêu trên người ta, Mai Vũ súc thế, trầm giọng hỏi: “Cuồng đồ to gan, khai báo danh tính đi!” Nam tử cảm thấy hứng thú, nhếch môi nói: “Tại hạ Vô Trần, có phải công tử cũng nên báo ra danh tính?” Vô Trần thật ra là tên giả, vị nam tử hung hãn này là một thủ hạ dưới trướng một đại tướng của Đông Thần Hạo, Gia Cát Trần, mà lúc này, hắn ở trong Bách Lý Phong Vân Thành với thân phận là huynh đệ kết nghĩa của Thành chủ, Vô Trần. Mai Vũ nhíu mày: “Tại hạ Vãn Vũ, xin các hạ chỉ giáo.” Đương nhiên là lừa ngươi thôi, bổn cô nương tên là Mai Vũ, nhưng không thèm nói cho ngươi biết! Sáng sớm, trong hoa viên gió nổi mây phun, Tử Hoa nhìn tình cảnh trong hoa viên, cười cười. Nhiệm vụ hoàn thành. Đứng dậy, Tử Hoa hướng đến tẩm cung của Thành chủ. Cây tiêu trong tay nữ tử kia đã làm bại lộ thân phận của nàng. Bây giờ nhân vật chính đã hiện thân. Ngay tại Phủ Thành Chủ Bách Lý Phong Vân Thành. Hai kẻ khống chế thần bí kia sẽ đi những nước cờ ra sao? Thật khiến người ta đợi mong…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]