“Ngươi nói, sự việc phát triển có hơi khác so với dự tính sao?” Đặt cái chén trên tay xuống, Đông Thần Hạo chau mày, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía vị quân sư trẻ tuổi -Gia Cát Trần của hắn.
Gia Cát Trần giơ chén lên, hướng về phía ánh trăng, khóe môi gợi lên nụ cười khẽ, y đáp: “Vốn sự việc diễn ra giống với dự tính. Nhưng bây giờ lại xảy ra một chút chuyện thú vị.”
Không thích để y thừa nước đục thả câu, Đông Thần Hạo có chút không vui nói: “Có cái gì thì nói mau đi.”
“Vâng, sự tình là như vầy, lúc đầu, theo kế hoạch là chúng ta giết chết Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành, vu oan cho Mai Vũ có liên quan đến những người đó, từ đó kiềm chế đối phương. Chuyện vốn đang tiến triển rất thuận lợi, Bách Bất Duy bị bắt, mà Mai Vũ đang muốn tìm biện pháp cứu người. Nhưng vấn đề bây giờ là, Bách Lý Phong Vân Thành ban xuống bố cáo, nói Thành chủ mơ một giấc mơ kỳ lạ rồi lâm vào hôn mê, chỉ có tìm được người có thể ủ ra rượu Thanh Tương thượng thừa trong thành mới có thể tỉnh dậy.”
Đông Thần Hạo khinh thường lắc đầu, nói: “Làm điều thừa như thế có tác dụng gì? Người cũng đã chết. Chẳng lẽ lại nói, kế hoạch của ngươi có xảy ra nhầm lẫn gì đó, Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành vẫn còn chưa chết?”
Gia Cát Trần cười khổ.
Nhầm lẫn? Có thể nhầm lẫn cái gì chứ, nếu có nhầm thì chỉ nhầm một chỗ chính là Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành.
“Chúng thuộc hạ dựa theo lời của ngài, đến chỗ Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành đang giả dạng thành du khách về muộn. Rõ ràng là đã gặp được nam tử mang mặt nạ màu bạc, mời hắn uống rượu, nhìn người ngừng thở rồi mới rời đi. Để phòng ngừa sự việc phát sinh biến cố, ta đã phái thủ hạ lợi hại nhất đi tiếp xúc với Bách Bất Duy đó. Nếu thật sự có nhầm lẫn, như vậy nhầm ngay trên người Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành. Chẳng lẽ đêm đó người kia không phải Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành? Chỉ là thế thân sao?” Gia Cát Trần thật sự không rõ.
Nháo ra chuyện này rồi, sao lại loạn thành như vậy?
Đông Thần Hạo cúi đầu suy nghĩ, cũng không tìm ra manh mối.
Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành, hắn trước kia đã từng quen biết, nhưng chỉ biết hắn mang mặt nạ màu bạc, những thứ khác hoàn toàn không biết. Nhưng ngược lại, không lẽ đối phương lại biết trước có người muốn giết hắn? Chính mình cũng không để lộ ra tin tức.
Nếu như người chết kia thật sự không phải là Thành chủ, như vậy hắn sẽ phải dò xét năng lực và độ nguy hiểm của tên Thành chủ kia một lần nữa. Tóm lại hiện tại đã xuất hiện sai lầm.
Bây giờ đối với mình, mặt có lợi chính là—— Mai Vũ bị kiềm chế rồi.
Mặt bất lợi là, Bách Lý Phong Vân Thành đang tìm người chưng cất rượu? Mai Vũ dùng rượu độc, lại muốn cứu Bách Bất Duy, nhất định sẽ đến Phủ Thành chủ.
Đây rõ ràng là một cái bẫy đang chờ người mắc câu. Cho nên dù biết là có bẫy, chắc chắn Mai Vũ vẫn sẽ đi.
Nghĩ ra chiêu này thật đúng là dộc địa! (Trước đây không phải người nào đó cũng rất thích dùng chiêu thâm độc như vậy sao?)
Chẳng lẽ còn có người khác cảm thấy hứng thú với Mai Vũ? Hay là, việc này có liên quan đến An Thiếu Hàn?
“Gia Cát Trần, bây giờ ngươi lập tức phái người đi điều tra xem An Thiếu Hàn đang ở nơi nào. Lúc trở về, ngươi tự mình đến Bách Lý Phong Vân Thành một chuyến. Xem ai đang thao túng mọi thứ ở nơi đó.” Đông Thần Hạo nói xong lập tức đứng dậy rời đi.
Trực giác nói cho hắn biết, trước khi hắn đăng cơ, chiến tranh sẽ lại đến. Trận chiến đầu tiên chính là với kẻ đang đứng sau tất cả ở Bách Lý Phong Vân Thành cách mình hơn ngàn dặm.
An Thiếu Hàn, là ngươi sao?
Ha ha, ta có chút kỳ vọng người kia là ngươi.
Bày mưu tính kế, quyết chiến ngàn dặm. Diễn * đàn Lê? Quý! Đôn!
Nếu như là ngươi, hãy để chúng ta so đấu với nhau, xem bản lĩnh của ai cao hơn ai.
“Cung tiễn Thánh Thượng.”
Trong phòng, Gia Cát Trần nhìn bóng dáng hắn đi xa, trong lòng kêu khổ.
Hắn có nói mình muốn đi sao? Làm chủ tử, đều bá đạo như vậy sao?
“Thánh thượng, trời đã tối, ngài nên nghỉ ngơi đi ạ.” Thái giám ở bên cạnh nói khẽ.
Bạch Vi ngẩng đầu nhìn vào bóng đêm, phát hiện thật sự có hơi trễ. Hắn thở dài, nói: “Bãi giá, quay về tẩm cung.”
Thái giám cúi đầu, đáp: “Dạ, Hoàng Thượng.”
Đứng dậy rời khỏi ngự thư phòng, trong lúc Bạch Vi đang bước chậm trên hành lang, trong lòng hắn bỗng nhớ về người kia. Hắn hỏi thái giám bên cạnh: “Tiểu Quế Tử, An Vương rời đi đã mấy ngày rồi?”
“Bẩm Hoàng Thượng, đã bốn ngày rồi ạ.” Tiểu Quế Tử đáp.
Bạch Vi khẽ thở dài: “Bốn ngày rồi à…”
Bốn ngày, người kia hẳn là đã xoay chuyển càn khôn ở đó rồi.
Ha ha, hắn vẫn luôn là người như vậy, am hiểu thay đổi càn khôn.
“Ngươi nói, vì một nữ tử làm được đến nước này, có thật là do An Vương làm không?” Bạch Vi mỉm cười, lại hỏi Tiểu Quế Tử đã theo bên cạnh mình nhiều năm.
Tiểu Quế Tử cười khổ, trả lời: “Hoàng Thượng, không phải người đang làm khó Tiểu Quế Tử sao? Từ trước đến nay tiểu nhân chưa từng thấy An Vương cười. Vậy mà mấy ngày trước, lúc người đồng ý cho ngài ấy đi đến đó, Vương Gia lại nở nụ cười. Chậc chậc, bây giờ nhớ lại, nô tài vẫn còn có thể cảm thấy kinh ngạc như lúc đó đấy.”
Bạch Vi mỉm cười, nhìn ánh trăng thở dài: “Ta ở cùng y đã nhiều năm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy y cười chân thật như vậy.”
Mặt trời, y chính là mặt trời trên cao, mặt trời chiếu rọi Tây Thự, y khiến dân chúng Tây Thự hạnh phúc mỉm cười, bản thân hắn lại chưa từng cười.
Một lần đó, là vì nữ tử kia mà cười chăng.
Hắn muốn biết dạng nữ nhân như thế nào lại có thể làm cho y cười chân thật như vậy. Có phải cũng sẽ có một ngày, mình gặp được một nữ tử như vậy, khiến cho mình cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì nàng.
“Bây giờ, chúng ta phải thành lập một tiểu đội điều tra, thăm dò hiện trường vụ án vào ban đêm. Các huynh phải nghe theo mệnh lệnh của ta.” Mai Vũ ngẩng đầu, gác một chân lên ghế, vô cùng khí phách nói.
Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt nhìn nhau, rối rít cúi đầu xuống.
Lúc này, họ cảm thấy mắc óiiiii!
“Này, trả lời!” Mai Vũ vỗ bàn, lớn tiếng nói. Diễ
[email protected] đàn Lê? Quý! Đôn!
Tiểu Hoa cúi đầu, nhìn bộ đồ trên người mình một chút, nghiêm túc nói: “Dạ, đại nhân!”
Hoa Tử Nguyệt giật giật khóe mắt, rốt cuộc không nhịn được hỏi nàng: “Ưm…Mai Vũ à, tại sao chúng ta phải mặc y phục dạ hành (*) chứ?”
(*) Y phục dạ hành: Y phục đi đêm, giống như các sát thủ trong phim.
Tạ Vãn Phong gật đầu phụ họa.
Đúng vậy! Đúng vậy!
Bây giờ bọn hắn đang mặc y phục dạ hành, giống như mấy người làm việc bất chính, toàn thân như bôi một lớp sơn đen.
Mai Vũ nhếch mũi lên, nói một câu: “Bởi vì hành động vào ban đêm, muội thích y phục như vậy.”
Tạ Vãn Phong lau mồ hôi, trong lòng buồn nôn nói: thật ra nửa câu trước toàn là ngụy biện, nửa câu sau mới là trọng điểm thì có.
Trong lòng Mai Vũ vô cùng đắc ý.
Ha ha, ta đã sớm muốn mặc y phục như thế này, đều do bọn họ.
Nói nào là nếu mặc như vậy, lúc chạy trốn không thể trà trộn vào đám đông, cho nên trước giờ vẫn không cho nàng mặc. Bây giờ, rốt cuộc như ý nguyện rồi.
Như thế này mới giống như sát thủ chứ!
Ba người một chim, lấy hình tượng như vậy đi ra khỏi phòng, hướng đến nơi mà Bách Bất Duy miêu tả.
Dọc theo đường đi, họ phỏng đoán những tình huống có thể xảy ra trong đêm đó.
Đến trên núi, trước tiên bọn người Mai Vũ đi tìm gian nhà trúc.
Theo như lời nói của Bách Bất Duy, căn phòng trúc đó cách chỗ hắn vào núi không xa. Theo đường lớn mà đi là có thể đến. Nhưng bọn người Mai Vũ đi rất lâu, vẫn không tìm được.
Mai Vũ đi đến nỗi cả người đầy mồ hôi, xoay người nói với hai nam nhân phía sau: “Ta cảm thấy hay là chúng ta đi tìm ao sen nhỏ đi. Nơi đó là địa điểm giết người cuối cùng, nói cách khác, hung thủ muốn Bách Bất Duy bị người ta xem là kẻ giết người ở nơi đó.”
Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt gật đầu, ba người chuyển hướng đi về phía ao sen.
Nói trắng ra là, Mai Vũ cảm thấy khả năng tìm được gian nhà trúc không lớn lắm.
Bách Bất Duy nói đêm đó hắn thấy hàng rào rõ ràng, nhưng đó là ban đêm, hắn cũng không phải đang trong trạng thái thanh tỉnh, căn bản sẽ không nhớ rõ được hàng rào này có phải vừa mới được dựng lên hay không. Có lẽ trong một đêm, nói không chừng đã bị dỡ bỏ rồi.
Ao hoa sen nhỏ bên kia, vắng vẻ không có một bóng người.
Nhóm Mai Vũ nhanh chóng tìm đến căn phòng kia, thuận lợi đi vào.
“Nơi này chắc là từng bị quét dọn rồi.” Tiến vào trong căn phòng không có lấy một hạt bụi, Mai Vũ có chút thất vọng.
Không thể nhìn thấy hiện trường đầu tiên, đến nơi này hiệu quả lại giảm đi một nửa.
“Nhưng mà đêm đó phải có cái gì đó được giữ lại, có thể là để tế bái chủ nhân chứ, đêm đó rượu và những thứ khác, cũng không ai chạm tới.” Hoa Tử Nguyệt nhìn bình rượu và cái chén trên bàn, nói.
Mai Vũ gật đầu. Cầm ly rượu lên nhìn một chút, lại chán nản đặt xuống.
Nhìn quanh bốn phía, phát hiện những thứ kia được sắp xếp gọn gàng, không có một chút hư hao nào. Nói như vậy, Thành chủ nhất định là bị độc chết, cho nên hung thủ hoàn toàn không cần phí sức để tạo nên dấu vết đánh nhau.
Đẩy cửa sổ ra, Mai Vũ hít sâu, nhìn về phía ao sen nhỏ bên ngoài, đột nhiên cảm khái: “Ây da, thật ra phong cảnh nơi này không tệ. Hoa sen nở thật đẹp, chỉ là trong ao không được sạch sẽ cho lắm, nhiều lá trúc như vậy…”
Mai Vũ vừa mới nói xong, hai người trong phòng lập tức dừng động tác lại.
Mai Vũ hình như cũng đã nhận ra điều gì, đột nhiên dừng lại.
“Lá trúc?” Mai Vũ quay đầu, hỏi ngược lại.
Trong mắt Tạ Vãn Phong lóe sáng, vội vàng đi đến bên cạnh nàng, nói: “Vài dặm quanh đây không có rừng trúc mới phải.”
“Như vậy những lá trúc này, là lá trúc ở nơi giết người?” Mai Vũ hưng phấn túm lấy Tạ Vãn Phong kêu lên.
Tạ Vãn Phong kích động gật đầu.
Mai Vũ nhìn lá trúc trong ao, khẽ cười.
Ha ha, tìm được chứng cớ thứ nhất.