Lúc Mai Vũ rời đi, không nhịn được quay đầu nhìn người kia một lần nữa. Vị công tử tuấn tú đó thật là kỳ quái nha. Hắn vẫn đứng bất động, không biết đang làm gì. Liễu Hành Vân cảm thấy trong mũi chua xót, âm thầm kéo nàng đi: “Mai Vũ, đi nhanh đi.” Mai Vũ mỉm cười gật đầu, nhanh chân đuổi theo. Dọc đường, Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân đều không nói lời nào. Không biết tại sao, khi thấy gương mặt tươi cười chân thật của Mai Vũ và nụ cười ẩn nhẫn của An Thiếu Hàn, hai người lại cảm thấy khó chịu như vậy. Cảm thấy như bị cái gì đó chèn ép, nặng nề đến không thở nổi. Những ký ức chung của hai người, đột nhiên có một ngày chỉ còn một người nhớ. Đối với An Thiếu Hàn mà nói, như vậy cũng là một loại thống khổ. Lúc trước họ luôn hận tên Vương Gia nhẫn tâm này, nhưng bây giờ mới phát hiện, trong con người màu đen kia, cũng có trái tim dịu dàng. Nếu đổi lại là bọn họ bị Mai Vũ quên đi, sẽ im lặng mỉm cười như vậy sao? Chắc sẽ không làm được đâu.... “Công tử, công tử, ô mai của ngươi.” Lão bản gọi vị công tử đang ngẩn người kia. Thật là kỳ lạ, đang tốt đẹp, sau khi nhìn thấy nữ tử kia, sao công tử tuấn tú này lại biến thành tên ngốc rồi? An Thiếu Hàn nhìn chằm chằm điểm đỏ kia dần đi khuất, mới yên lặng quay lại trả tiền. Xoay người, từ từ bước đi trong cơn mưa. Có tính là thu hoạch ngoài ý muốn hay không đây? Hắn rất nhớ nàng, lại nhớ tới nàng thích ăn ô mai nên quyết định ra ngoài mua ô mai. Lại không ngờ rằng sẽ gặp được nàng. Hình như mỗi lần biệt ly, đều là trong cơn mưa ở nơi này. An Thiếu Hàn thấy biết ơn tiết trời như vậy. Đến lúc cuối, có thể đích thân tiễn nàng rời đi, hắn đã rất thỏa mãn rồi. Cho dù là hắn sẽ khổ sở, sẽ đau lòng. Ít nhất, xem như là nàng đã quen biết hắn. Không phải lặng lẽ, vội vàng bước vào sinh mạng hắn rồi lại vội vàng rời đi. Đưa tay mở túi, An Thiếu Hàn bỏ ô mai vào miệng. Lại giống như nhìn lại ngày đó, trong Vương Phủ, hoa tháng tư nở rộ, hoa Thiên Lý khẽ rì rào trong đêm yên tĩnh. Nàng ngồi trên cây đào, đưa ô mai cho hắn. Tiểu yêu tinh giảo hoạt, chỉ vì chạy trốn nên mới đưa ô mai cho hắn chứ gì? Nhưng mà, ô mai đúng là ăn rất ngon. Từ trước đến giờ hắn chưa từng ăn qua. Chua chua ngọt ngọt, giống như cảm giác nàng mang đến cho người ta vậy. Trên đường, người đi tấp nập, An Thiếu Hàn lại cảm thấy, cả thế giới này chỉ còn lại mình hắn. Tiểu Vũ, rõ ràng ta đã quyết định sẽ để nàng tự do. Rõ ràng ta đã quyết định phải quay về làm một Vương Gia lạnh lùng. Rõ ràng ta đã cảnh cáo bản thân rằng không được lưu luyến nàng nữa. Nhưng mà, tại sao ta lại đau lòng như vậy chứ? Đau đến nỗi cả trái tim như tan nát. Yên lặng ngồi xổm xuống, An Thiếu Hàn níu chặt ngực trái. Ở đó có một ngọn đuốc đang cháy, nóng rực. Người qua đường tò mò liếc nhìn hắn mấy lần, rồi lạnh lùng bước đi. Ô mai rơi đầy đất, tóc đen của An Thiếu Hàn phủ xuống, che đi gương mặt đang cố gắng chịu đựng nỗi đau kia. Để ta ở đây một lúc thôi, rồi sẽ ổn. Hãy cho ta..... yếu đuối một lúc thôi...là ổn rồi. Giang Nam hai hướng, hai chiếc dù lay động. Một chiếc màu đỏ, một chiếc màu đen. Vào thời khắc này, Giang Nam kia xinh đẹp bao nhiêu, lại tràn ra bấy nhiêu bi thương dai dẳng. Nhớ chứ? Giang Nam có nhớ hay không? Suốt một ngày, mưa rơi không dứt. Nam tử kia, dù không lộ ra dáng vẻ khổ sở đến tê tâm liệt phế nhưng lại làm cho người ta nhìn thấy cũng phải bi thương. Nếu hắn đã sai, vậy hãy cho hắn thêm một cơ hội nữa đi. Nếu hắn đã từng làm tổn thương nàng, vậy hãy cho hắn đền bù đi. Nhưng tại sao nữ tử kia lại có thể quên hắn chứ? Tại sao lại có thể..... Ngoài thành, đám người Mục Vô Ca chia tay Hoa Tử Nguyệt. Mai Vũ cưỡi ngựa, không yên lòng hỏi lại lần nữa: “Tử Nguyệt, ngươi sẽ sớm đuổi theo có phải không? Chúng ta sẽ đi chậm một chút, tới Lạc Vân Sơn trước để chờ ngươi.” Hoa Tử Nguyệt lắc đầu: “Nơi đó rất nguy hiểm, khắp nơi toàn là sơn tặc, các ngươi không nên đi qua đó thì hơn.” Mai Vũ bĩu môi, mất hứng nói: “Ta vốn là sát thủ mà lại sợ sơn tặc sao? Quyết định gặp ở đó đi.” Tạ Vãn Phong khinh bỉ nói: “Sát thủ? Đúng nha, thôn cô sát thủ hiếm thấy. Tất nhiên là ngươi không sợ rồi, bởi vì lúc đó sẽ có ba đại soái ca thay ngươi đỡ kiếm.” Mai Vũ căm tức nhìn hắn đầy ý cảnh cáo. Tạ Vãn Phong, ngươi nói nữa đi, ta sẽ ghim cho ngươi một cây đũa ngay lập tức. Làm cho ngươi sinh ra ác ảnh với một chiếc đũa. Tạ Vãn Phong rùng mình, thức thời ngậm miệng lại. Hắn không muốn thử lại cảm giác bị chiếc đũa đâm vào người lần nữa. Thật là làm cho người ta khó chịu. Mục Vô Ca cất dù, cười cười: “Trời ạ, quả nhiên bổn thiếu gia không có tính sai. Chúng ta hãy đi Lạc Vân Sơn chờ đi. Hình như gần đây nơi đó xảy ra chuyện mới mẻ gì đó, rất náo nhiệt.” Mắt Mai Vũ sáng lên: “A! Phải không? Ta thích nhất là tham gia náo nhiệt.” Thật sự rất là thích! Nàng rất ưa thích tham gia náo nhiệt. Liễu Hành Vân liếc nhìn Tạ Vãn Phong, khóe miệng giật giật theo thói quen. Quả nhiên là thôn cô mà, bản tính khó dời. Mai Vũ liếc nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Các ngươi, có phải đang suy nghĩ chuyện không tốt gì hay không?” “Không, không có, là do ngươi tưởng tượng thôi.” Liễu Hành Vân lập tức giải thích. Mai Vũ bĩu môi, nói: “Mặc kệ các ngươi nghĩ cái gì, bổn cô nương thấy hài lòng là được. Được rồi, lên đường thôi.” Khóe miệng mấy người vẫn giật giật, giục ngựa tiến về phía trước. Hoa Tử Nguyệt mỉm cười vẫy tay với nàng, nói: “Mai Vũ, hẹn ở Lạc Vân Sơn.” Sau khi thoắt ẩn thoắt hiện vài lần thì khuất bóng. (Khinh công đấy, vèo vèo rồi mất tiêu.) Mai Vũ giục ngựa, vừa định xoay người đi. Trong lòng lại xuất hiện cảm giác khác thường. Có một giọng nói rằng: Nói tạm biệt đi, một lần cuối cùng, nói tạm biệt đi. Nói tạm biệt? Tại sao lại như vậy chứ? Nói với ai? Như bị khống chế, ánh mắt nhìn vào trong thành Giang Nam. Sau cơn mưa, Giang Nam mát mẻ, xinh đẹp. Thành thị xinh đẹp như vậy, lại phải nói tạm biệt nó. Mai Vũ không biết đây là loại cảm giác gì. Chỉ là hơi đau trong lòng. Muốn nói lời tạm biệt, lại chẳng biết nói cùng ai. Trong lòng bách vị tạp trần, Mai Vũ khẽ cười: “Hẹn gặp lại, Giang Nam.” Giục ngựa xoay đi, Mai Vũ đuổi theo bọn người Tạ Vãn Phong. Hoa Tử Nguyệt đứng bên cạnh Vân Khinh, yên lặng lắc đầu, chờ hắn nhìn đủ rồi mới mở miệng nói: “Như vậy có thật là được hay không?” Vân Khinh không nói, dùng ánh mắt tiễn Mai Vũ rời đi. Xoay người đi vào bóng tối. “Không có cái gì là có được hay không, nên đi làm chính sự thôi.” Tóc của Vân Khinh rũ xuống, che đi một bên mặt, gió lướt qua, y phục bay bay. Vân Khinh cười, trong lòng thầm nói: Sư muội, tạm biệt. Ngươi phải hạnh phúc đó, lấp đầy cả những bi thương trước kia bằng niềm vui. Hoa Tử Nguyệt bĩu môi: “Nếu nàng biết tất cả những điều ngươi đang làm bây giờ, nhất định nàng sẽ tha thứ cho ngươi.” Vân Khinh dừng bước, gió thổi bay tà áo sau lưng hắn, bóng hắn kéo dài trên đất. “Ngươi cho rằng ta hy vọng nàng sẽ biết sao?” Van Khinh không quay đầu lại, hỏi hắn. Hoa Tử Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai: “Chính vì cảm thấy ngươi không hy vọng điều đó nên mới không hiểu.” Nếu thích, đã biết lỗi rồi. Ngươi cũng đã làm đến nước này, tại sao lại không thể dứt khoát đến trước mặt nàng để xin nàng tha thứ? Nếu là nàng, nhất định sẽ tha thứ cho ngươi. Vân Khinh cười, đôi môi tái nhợt. Nếu có thể, ta cũng muốn nàng tha thứ cho ta. Nhưng mà ta không thể đi. Nếu ta đi, sao ta có thể đối mặt với nàng? “Hoa Tử Nguyệt, ngươi có biết là nàng ngốc lắm không? Nàng không biết cự tuyệt, nên mới luôn bị tổn thương như vậy. Nàng luôn suy nghĩ vì người khác mà quên luôn chính mình.” Nhỏ giọng nói, tiếng nói của Vân Khinh mang đầy bi thương. “Ta biết, cho nên mới cảm thấy là nàng sẽ tha thứ cho ngươi.” Hoa Tử Nguyệt nhìn về phía ánh mặt trời, thở dài nói. Ta biết, ta luôn biết như vậy. Vân Khinh lắc đầu: “Bởi vì nàng nhất định sẽ tha thứ cho ta nên ta không thể đi. Ta giết người của Liễu Gia thôn, đó là những người quan trọng nhất đối với Liễu Hành Vân. Nếu Mai Vũ tha thứ cho ta, nàng phải đối mặt với Liễu Hành Vân như thế nào đây?” Nếu ta cầu xin nàng, nhất định nàng sẽ tha thứ cho ta. Nhưng mà ta không muốn nàng đối mặt với người nàng quan tâm bằng tâm trạng thống khổ. Ta không muốn tổn thương nàng thêm nữa. Ta tổn thương nàng rất sâu, tổn thương đến mức làm cho nàng hận thấu xương. Cho nên không muốn tiếp tục như thế nữa. Cuộc đời như áng mây trôi, riêng nàng là đóa hoa xa lạ bên đường. Từ nay về sau, Vân Khinh không muốn liều mạng nắm lấy đóa hoa kia trong tay nữa. Mà chỉ muốn âm thầm bảo vệ. Sư muội, ta biết, chỉ cách xa như vậy, mới là kết cục tốt nhất cho chúng ta. Nếu như ở cùng một chỗ nhưng lại chỉ có đau khổ, như vậy chi bằng tách ra. Ta chỉ hối hận, hối hận là lúc trước cho dù là hư tình giả ý, sao lại không giả bộ tốt với nàng hơn chút nữa. “Hoa Tử Nguyệt, nếu như ta chết, nhất định không được nói cho sư muội biết.” Khẽ phất tay về phía sau, nắng chiều rực rỡ đong đầy trong đôi mắt Vân Khinh. Hoa Tử Nguyệt siết chặt nấm đấm, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, chân thành hành lễ với hắn: “Tuân lệnh, Lâu chủ.” Danh hiệu Vô Vân Lâu Chủ là thứ mà hắn luôn kiêu ngạo. Hoa Tử Nguyệt lần đầu tiên kính nể nam tử này từ tận đáy lòng. Vì nữ nhân mình yêu mà vượt lửa băng sông, lại không cần chút hồi báo nào. Dù cho có thương tích đầy mình, vẫn là nam nhân vững vàng, không gục ngã. Thời khắc này, Vân Khinh rất đáng được tôn kính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]