Đất đá bụi mù, đao kiếm vung bậy. Mai Vũ đang đứng giữa đường lớn, ăn mứt quả bên cạnh chiếc xe ngựa hoa lệ vừa gặp phải bọn mã tặc* cạnh gốc đại thụ đó. Bị người đột nhiên lao ra hù sợ hết hồn. (*) mã tặc: bọn cướp cưỡi ngựa Không cẩn thận một cái là một viên mứt quả mắc ngay cổ họng. Trong lòng Mai Vũ kêu khổ thấu trời. Hai tên nam nhân chết tiệt kia còn dám đứng bên cạnh xem kịch vui, hoàn toàn không phát hiện nàng đã sợ đến nghẹn. Trời ạ, tại sao nàng phải nhịn nhục vậy chứ! Khiến nàng càng thêm buồn hơn là, gã mã tặc kia lại vung đao cản đường, đám mã tặc đằng sau gã cũng không rõ ai là người đi đường vô tội, ai là người có tiền để cướp. Cứ xông tới ầm ầm. Thật ra thì cũng chỉ có thể nói là ba người Mai Vũ xui xẻo, bởi vì trên con đường này chỉ có đoàn xe kia và ba người họ. Trong cái rủi có cái may, họ ở chỗ khá khuất, cho nên đám mã tặc cũng không quá chú ý tới ba người họ. Mai Vũ vất vả phun viên mứt quả kia ra, yếu ớt tựa vào bả vai Mục Vô Ca. Trợn trắng mắt hỏi: “Ngươi nói cho ta biết chuyện gì xảy ra đi.” Mục Vô Ca mỉm cười, hỏi nàng: “Ngươi muốn nghe cụ thể hay khái quát?” “Khái quát.” Mai Vũ cũng không muốn nghe hắn thao thao bất tuyệt, có lẽ đến lúc hắn nói xong thì mình cũng đã chết dưới tay mã tặc rồi. “Chúng ta gặp phải mã tặc.” Mục Vô Ca bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói. Mai Vũ suýt phun một ngụm nước miếng dìm chết hắn. Ta hừ! Cô nương không phải người mù, đương nhiên biết chúng ta gặp phải mã tặc. Cô nương đang muốn hỏi ngươi rõ ràng hơn cơ mà. Chẳng hạn như, nữ nhân đi ra từ trong xe kia là ai. Trong đám bóng người loạn xạ, Mai Vũ thấy bóng lưng một nữ tử. Nàng biết rõ bản lĩnh của Mục Vô Ca. Người khác chỉ biết hắn là một tiêu dao tử*, thật ra hắn còn là một vạn sự thông*. (*) tiêu dao tử: kẻ tiêu dao không bị ràng buộc (*) vạn sự thông: người biết đủ mọi việc Có chuyện gì mà Mục Vô Ca hắn không biết chứ. Ngay cả tin tức cơ mật như Tể tướng đương triều đang lui tới mật thiết với loại nhân sĩ giang hồ nào, Mục Vô Ca cũng rõ như lòng bàn tay. Nữ nhân có thể bị nhiều mã tặc cản đường như vậy, hẳn phải rất giàu có. Cho nên Mai Vũ cảm thấy, Mục Vô Ca nhất định biết nàng ta là ai. Nên nhắc nhở chút là, tuyệt đối đừng hiểu lầm. Mai Vũ cũng không phải là một kẻ thích “bà tám”. Mai Vũ chỉ muốn kiếm ít tiền thôi. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn! Tay Mục Vô Ca chống má, quan sát một lúc, mở miệng nói: “Không hay nha. Nữ nhân kia cũng không phải là người Tây Thự quốc. Nàng ta là Quận chúa Thanh Vân của Đông Thần quốc.” Mai Vũ há to miệng. Má nó! Không phải chứ, trùng hợp như vậy sao, gặp phải Vương phi tương lai của An Thiếu Hàn? Không được, không được, nàng nhất định phải nhìn cho cẩn thận. Nàng lớn như thế này vẫn mới nhìn thấy Quận chúa chân chính lần đầu nha. Có phải tao nhã hào phóng gia giáo tốt, xinh đẹp thông tuệ nhân phẩm tuyệt vời như trong truyền thuyết không. Mai Vũ bá cổ Hoa Tử Nguyệt, thò đầu ra nhìn, vừa nhìn vừa hỏi Mục Vô Ca: “Thật không? Thật không? Ngươi không nhìn lầm đó chứ?” Kết quả, chỉ thấy mỗi chiếc khăn lụa trắng che mặt. Ai nói cho nàng biết đi, tên Mục Vô Ca này làm sao nhìn xuyên qua được khăn lụa để nhận ra nữ nhân đó vậy. Hoa Tử Nguyệt bĩu môi, không phục nói: “Hừ, ta cũng biết nữ nhân đó.” Không phải chỉ biết ít việc thôi sao, giỏi lắm chắc. Mục Vô Ca ranh mãnh cười một tiếng, quay đầu nói một câu: “A? Thì ra ngay cả Quận chúa mà Hoa XX cũng nhúng chàm rồi sao.” Mai Vũ vừa nghe, lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Hoa Tử Nguyệt phang Mục Vô Ca một bạt, giải thích: “Trên người nàng ta mang ngọc bội, là Phượng ngọc mà mẫu thân nàng ta – công chúa Lưu Hương truyền xuống. Vừa rồi trong lúc hỗn loạn, khối ngọc đó rơi ra, ta thấy được, khối ngọc này là độc nhất vô nhị. Chỉ cần biết điểm này mọi người đều có thể nhận ra.” Hừ, ta cũng biết rõ điều này, có gì đặc biệt hơn người chứ, sao nàng lại hỏi hắn mà không hỏi ta. Mục Vô Ca gật đầu, rồi lại cười thần bí, mở miệng nói: “Nhưng mà, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là…” Ánh mắt Mai Vũ tỏa sáng, trọng điểm? Nàng thích nghe nhất là trọng điểm! “Trọng điểm là gì?” “Trọng điểm là, theo nguồn tin tức truyền tới, lúc này Quận chúa Thanh Vân đang ở trong phủ An vương ở Giang Nam. Cho nên là…” Mục Vô Ca kéo dài âm cuối. Mai Vũ cau mày, mím môi nói: “Cho nên là, người này là giả mạo?” Khóe miệng Hoa Tử Nguyệt giật giật, vô cùng muốn gõ đầu nàng. Đầu óc nữ tử này nhất định là làm từ gỗ. “Ngươi là heo sao, ngọc bội quý báu như vậy, ai lại cho một kẻ giả mạo mang theo chứ. Cho nên là, người này là thật, kẻ trong vương phủ là giả.” Mục Vô Ca gõ mạnh lên đầu nàng, kêu lên. Trời ạ, đồ ngu ngốc này lại ngu ngốc hơn rồi. Mai Vũ xoa đầu, uất ức quệt miệng: “Nhưng ta không hiểu mà, sao nàng ta lại để một kẻ giả mạo đi thay chứ, trượng phu là Vương gia, vừa đẹp vừa có tiền, sao nàng ta lại phải tìm người thay thế làm chi.” Dù rất không hiểu, nhưng lại có nữ nhân từ chối An Thiếu Hàn. Ha ha, mỹ nữ, ta thưởng thức nàng. Hoa Tử Nguyệt cười châm chọc, dựa vào đại thụ nói: “Cho xin đi, ngươi không biết Đông Thần quốc muốn xâm chiếm Tây Thự bao nhiêu sao, cưới xin gì cũng đều là giả thôi. Không chừng hôm nào khai chiến, kẻ đầu tiên mà An vương gia giết chính là Quận chúa Thanh Vân này cũng nên.” Mai Vũ lườm hắn, quật cường nói: “Không thể nào, nhất nhật phu thê bách nhật ân*, An Thiếu Hàn không phải loại người như vậy.” (*) nhất nhật phu thê, bách nhật ân: một ngày vợ chồng, trăm ngày tình nghĩa Hắn không phải loại người như vậy, hắn đã nói, hắn không phải kẻ phụ tình. Tật ăn nói ác độc của Hoa Tử Nguyệt bị nàng dẫn ra, cũng không phát hiện nàng gọi thẳng tên An vương, phản bác: “Không phải loại người như vậy? Nam nhân trong thiên hạ đều phong lưu, huống chi hắn đường đường là An vương tuấn tú nhã nhặn, mọi thứ đều xuất sắc. Bao nhiêu nữ nhân muốn ngã vào lòng hắn, một Quận chúa Thanh Vân có là chi. Loại nam nhân này, vĩnh viễn chỉ có tình một đêm với nữ nhân.” Vẻ mặt Mai Vũ không tốt chút nào, trợn mắt nhìn hắn, phang một câu: “Ngươi đang nói chính ngươi sao, đồ nam nhân thối nát!” Hừ, đây nhất định là kinh nghiệm của tên Hoa Tử Nguyệt này! Tức giận xoay người, Mai Vũ chạy tới chỗ xe ngựa. Hận nhất là nam nhân thối nát! Vẻ mặt Hoa Tử Nguyệt lập tức cứng ngắc. Má nó! Hắn nói sai gì chứ! Mục Vô Ca âm thầm lau mồ hôi, đi tới cạnh hắn, đồng tình vỗ vỗ vai hắn, nói: “Nàng không ra tay với ngươi là may rồi. Huynh đệ à, nói cho ngươi biết, An Thiếu Hàn và Mai Vũ có khá nhiều khúc mắc đấy. Nam nhân kia cố chấp với nàng, đừng nói là một đêm, cho hắn thêm một hai năm, có lẽ vẫn không buông tay được.” Mục Vô Ca nhớ rõ ánh mắt không cam lòng của hắn trong đêm mưa rơi không ngừng tại thành Dương Châu ấy. Có lẽ ngay cả người nam nhân kia cũng không biết, ánh mắt của hắn nhìn Mai Vũ mang bao nhiêu cố chấp đi. Mà khi đó, hắn (MVC) cũng nhìn thấy, ưu thương không thể xóa nhòa trong mắt Mai Vũ kia. Hoa Tử Nguyệt hoàn toàn im lặng. Thôi, coi như hắn xui xẻo. Cái lưỡi khó quản này! Mai Vũ đi vài bước, quay đầu lại, hai tay chống nạnh tức giận nói: “Hai người các ngươi đuổi theo nhanh đi chứ.” Mục Vô Ca vội vàng chạy tới, hỏi: “Ngươi muốn làm gì vậy?” Vị tỷ tỷ này không định xen vào việc người khác chứ, người ta đang đàm phán đó, sắp hoàn thành rồi, đừng nhúng vào mà! Mai Vũ liếc mắt, nói: “Không phải ngươi cho là ta muốn xen vào việc người khác đó chứ.” Mục Vô Ca vặn vẹo mặt gật đầu: “Ta rất nghi ngờ hành động của ngươi.” Khóe miệng Mai Vũ khẽ cong lên, nói: “Vô Ca, ngươi ngửi thử một chút đi, ngửi ra được gì không?” Mục Vô Ca ngửi ngửi không khí, một cái mùi máu tươi đã được che giấu hết sức nhưng vẫn đang nồng nặc tản ra. Mục Vô Ca cau mày: “Mùi máu tươi.” Mai Vũ lấy tiêu ra, tiếp tục mỉm cười: “Đúng vậy, đây là mùi máu tanh, được che giấu hết sức rồi nhưng vẫn đang nồng nặc. Ngươi không cảm thấy, ngay từ đầu, thôn trang phía trước đã quá yên tĩnh ư? Nơi đó, e đã không còn một người sống. Ngươi nghĩ xem, nếu chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, giờ tiến vào một thôn trang đầy thi thể, chúng ta sẽ làm gì?” Hoa Tử Nguyệt đi tới, tiếp lời: “Báo quan, mã tặc giết người, cả gan làm loạn, tính thói hung tàn. Nhất định sẽ giết tất cả những người đi ngang qua lúc này. Giờ chúng chỉ đang diễn trò mà thôi, chờ đám người kia thả lỏng cảnh giác, nhất định sẽ lập tức ra tay giết người.” “Cho nên, ngươi muốn đi cứu người?” Mục Vô tỏ vẻ hiểu hiểu gật đầu, lại vô cùng khó hiểu hỏi. Mai Vũ quả thật bội phục sự “thông minh” của hắn. Cho xin, Mục Vô Ca, mở to đôi mắt của ngươi mà nhìn cho kỹ, tỷ đây là loại người tốt đó sao? Đương nhiên, không thể nào. Nàng đang muốn đi kiếm tiền! “Vô Ca, chúng ta chờ ở đây, chờ đám mã tặc kia chém chết mấy người rồi, chúng ta liền đi ra cứu nữ nhân kia. Sau đó, ha ha, chúng ta sẽ có tiền tiêu. Tiện thể có thể truyền ra danh tiếng của Vân Chu.” Mai Vũ cười gian. Cũng thuận tiện để dò xét âm mưu của nữ nhân này. Dù nàng không nguyện ý nghe lời của Hoa Tử Nguyệt. Nhưng nếu Quận chúa này là đồ thật, mà kẻ trong Vương phủ là giả mạo, vậy, ở đây nhất định có âm mưu. Có lẽ sẽ bất lợi cho An Thiếu Hàn. Aizzz, tính cách của nàng quả là đáng chết, lúc nào mới không quan tâm chuyện của những nam nhân phiền toái này đây!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]