Tạ Hộ từ thư phòng đi ra, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì khác thường, đôi tay giấu trong tay áo, ngay cả Hàm Hương đang chờ bên ngoài cũng không nhận ra có gì không ổn, hai người đi ngang qua hoa viên, liền thấy sau núi giả nhảy ra một người, là Tạ Thiều.
Tạ Thiều phất phất tay cho Hàm Hương muốn nàng ta thối lui, Hàm Hương nhìn nhìn Tạ Hộ, sau khi được cho phép mới lùi ra phía sau để cho hai huynh muội nói chuyện.
Tạ Thiều nghiêng người tới hỏi nàng: “Cha cùng muội nói gì thế?”
Tạ Hộ mở to đôi mắt tròn vo ướt át nhìn hắn, Tạ Thiều thầm nghĩ bộ dáng của muội muội giống y như chú chó nhỏ đáng thương, chỉ thấy Tạ Hộ vươn hai tay, lòng bàn tay trắng tinh hằn rõ ba lằn đỏ thình lình hiện ra trước mặt Tạ Thiều, Tạ Thiều nhìn thấy kinh ngạc cực kỳ, thậm chí có chút cà lăm.
“Cha, cha đánh muội?”
Đừng nói là Tạ Thiều bị giật mình, ngay cả Tạ Hộ cũng giật mình, bởi vì trong trí nhớ của nàng, đời trước người bị đánh chỉ có Tạ Thiều, Tạ Tân từ trước đến nay hiền lương nhu thuận, đĩ nhiên sẽ không bị đánh, còn nàng từ trước đến nay không nghe theo quản giáo nên phụ thân cũng lười phải đánh, bởi vậy Tạ Cận chỉ đánh một mình Tạ Thiều mà thôi, không ngờ sống lại một đời, lần đầu tiên gặp lại phụ thân liền ăn vài roi, đây là điều Tạ Hộ cũng không thể tưởng tượng được.
Tạ Hộ thu hồi đôi tay, Tạ Thiều mới thoáng lấy lại tinh thần, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-quan-mot-doi-vinh-hoa/2447/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.