Chương trước
Chương sau
Tạ Hộ sâu kín thở dài nói: “Ca muốn muội nói bao nhiêu lần đây, muội không thích Lý Trăn, cũng không thích Thẩm Hấp, muội cùng bọn họ căn bản là người của hai thế giới. Sau này muội chỉ muốn tìm một người như tỷ phu, đối xử rất tốt với muội, có thể chăm sóc muội, cả đời chỉ có một mình muội, vậy là muội thấy quá đủ rồi.”

Tạ Thiều nghe Tạ Hộ nói xong, lúc này mới vừa lòng gật đầu: “Đúng đấy, ta cũng nghĩ như vậy! Gia thế gì đó đều là giả, tìm người giỏi giang biết nóng biết lạnh mới là quan trọng.”

Tạ Hộ thấy Tạ Thiều rốt cuộc nghĩ thông suốt, lúc này mới nhìn ca ca cười, ai biết Tạ Thiều đưa thêm một tin nữa làm Tạ Hộ tức giận muốn đánh người: “Ai nha, bất quá muội có nghe gì không? Gần đây Tĩnh An Hầu phủ náo loạn đến túi bụi. Tiểu tử Lý Trăn kia cũng không biết có bị ma nhập hay không, ngay cả tuyệt thực cũng làm ra luôn. May thay Tĩnh An Hầu cũng có chừng mực, đến bây giờ cũng không nhả ra, không đáp ứng Lý Trăn đem tam thư lục sính tới nhà ta cầu hôn.”

“...”

Nghe thấy tin tức này, Tạ Hộ thật không biết nói gì nữa. Đời trước đã biết Lý Trăn là kẻ cố chấp, hiện tại xem ra, hắn không chỉ cố chấp mà còn ngu ngốc nữa! Phí sức lực như vậy, cũng mặc kệ nàng nguyện ý hay không, hắn lao lực trăm cay ngàn đắng cầu Tĩnh An Hầu đáp ứng tới cầu hôn; nếu lại bị nàng giáp mặt cự tuyệt, hắn còn mặt mũi nào để xấu hổ hay không, còn muốn thanh danh hay không?

Thật không hiểu được một thân ngạo cốt văn nhân như hắn trong đầu rốt cuộc suy nghĩ những gì? Phàm tục không dính khói lửa cũng không thể xử sự như vậy! Mà nàng càng không hiểu được chính là, một Lý Trăn như vậy thì đời trước nàng thích hắn ở điểm nào? Chẳng lẽ thật sự chính là câu nói "Không chiếm được mới là tốt nhất" sao? Thiệt tình, nếu có suy nghĩ như vậy thì nàng đời trước cũng rất cố chấp, rất ngu ngốc! Đúng là có bệnh!

*Đăng tại Wattpad*

Mặc kệ bên ngoài nháo như thế nào, Tạ Hộ chẳng chút lo lắng. Lý Trăn tuyệt thực kháng nghị, nàng cũng không giúp được hắn cái gì, cho dù Tĩnh An Hầu nhả ra đáp ứng, mang theo tam thư lục sính tới cầu hôn, nàng cũng sẽ không đồng ý.

Tuy rằng nhị phòng ở Tạ gia không có địa vị, nhưng Lão Hầu gia và Hình thị đều không phải người bắt buộc tôn nữ phải xuất giá, huống chi đối phương cũng chỉ là Hầu phủ. Nói câu không sợ mạo phạm chủ tử, nếu lúc đó người tới cầu hôn chính là Thẩm Hấp, chỉ sợ Lão Hầu gia cũng không dám đuổi người như vậy; mà nếu là Thẩm Hấp, Tạ Hộ cũng không được tự tin Lão Hầu gia và Hình thị sẽ không bức nàng thành thân, cho dù làm thiếp cũng coi như bám được vào Quốc Công phủ. Rốt cuộc bọn họ không ai có thể ngờ được, mười năm sau Định Quốc Công phủ sẽ bị Tân quân "mãn môn sao trảm".

Bởi vì đối tượng cầu hôn là Lý Trăn nên Tạ Hộ không quá lo lắng. Nghĩ đến cuối cùng bản thân mình sẽ liều chết không gả, miễn có thể tránh đi một kiếp là được.

Cuộc sống hằng ngày vẫn trôi qua bình thường, so với trước đó không có cái gì khác biệt.

Hôm nay Tạ Hộ mang theo Hoa Ý và Trúc Tình lên phố mua giấy Tuyên Thành. Hai nha hoàn khó có cơ hội ra phủ, Tạ Hộ dẫn bọn họ theo đi dạo quanh phố một lát, mua cho bọn họ mỗi người hai bộ xiêm y và hai bộ trang sức. Hoa Ý và Trúc Tình biết tiểu thư nhà mình hào phóng, bọn họ vốn đã lập thề, đời này phải đi theo tiểu thư hầu hạ nàng.

Tạ Hộ cũng coi bọn họ như người một nhà mà đối đãi, chưa bao giờ bủn xỉn cái gì. Tạ Hộ nghĩ nếu bọn họ theo nàng thì nàng tuyệt đối không bạc đãi bọn họ, ngày thường ban thưởng không ngừng, tương lai bọn họ mười chín hai mươi tuổi, nàng lại cho một phần của hồi môn thật lớn, gả bọn họ ra ngoài một cách vẻ vang.

Ba người một đường đi tới ríu rít không ngừng. Bởi vì phố Chu Tước quá đông đúc, xe ngựa xuất nhập thập phần không tiện, Tạ Hộ khiến xe ngựa dừng lại ở đầu phố Chu Tước, dù sao có Hoa Ý và Trúc Tình xách đồ, vậy thì không có gì bất tiện.

Đi qua một cái ngõ nhỏ thì Tạ Hộ chợt nhớ trong ngõ đó có một tiệm bán cánh gà kho đặc biệt ngon miệng. Vân thị rất thích món này nên nàng muốn mua một ít về cho mẫu thân.

Ba người vào ngõ nhỏ, còn chưa đi đến tiệm kia, Tạ Hộ liền nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Tạ Hộ bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, quay đầu lại nhìn thoáng qua liền hô to kêu Hoa Ý và Trúc Tình: “Chạy mau!” May là Tạ Hộ cảnh giác, sau một tiếng rống to thì Hoa Ý và Trúc Tình cũng kịp phản ứng, quay đầu nhìn lại liền thấy vài người trong tay cầm gậy gộc cùng túi vải xông về hướng các nàng. Tạ Hộ lôi kéo Hoa Ý và Trúc Tình chạy về phía trước, khổ nỗi đây là ngõ nhỏ vắng người qua lại, hiện giờ lại đúng vào buổi trưa, nhìn trước nhìn sau không thấy bóng người. Tạ Hộ hét to vài tiếng cũng không ai ra cứu giúp, ba cô nương bị bảy tám tên lưu manh cường tráng chặn ở ngõ nhỏ. Tạ Hộ nhìn bọn họ cầm túi vải và côn bổng trong tay, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, hô to với tên cầm đầu: “Ai sai các ngươi tới? Hắn trả bao nhiêu tiền thì ta sẽ trả gấp hai! Các ngươi thả ta đi thì ta lập tức đưa tiền!”

Tên lưu manh cầm đầu cùng đám huynh đệ phía sau nhìn nhau có chút do dự, lại nghe gã bên cạnh nói: “Lão Đại, đừng tin nha đầu này! Chúng ta chỉ cần thả nàng ta ra khỏi ngõ nhỏ thì nàng ta nhất định kêu cứu. Đến lúc đó chúng ta không thể thoát thân.”

Tên cầm đầu gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc, giơ tay hạ lệnh cho đám lâu la phía sau, mấy tên cường tráng liền xông về phía Tạ Hộ. Hoa Ý và Trúc Tình che ở trước người Tạ Hộ, không cho bọn chúng đụng tới tiểu thư, trên người không biết ăn bao nhiêu gậy. Hoa Ý bị đánh đổ máu mũi, Trúc Tình thì ôm lấy một người, hô to với Tạ Hộ: “Tiểu thư chạy mau! Đừng để ý chúng ta! Chạy mau!”

Tạ Hộ thấy mục tiêu của những người này là chính mình, nên bất chấp tất cả, nhanh nhẹn đẩy ra một người trước mặt rồi bỏ chạy, kêu Hoa Ý và Trúc Tình: “Mục tiêu của bọn chúng là ta, các ngươi mau trở về báo tin!” Trúc Tình không còn cách nào khác, nhìn phía sau tường, quỳ rạp trên mặt đất cho Hoa Ý dẫm lên lưng mình mà trèo tường, lòng nóng như lửa đốt, mắt thấy tiểu thư đã bị bọn chúng đuổi tới đầu hẻm.

Tạ Hộ liều mạng chạy về phía trước, khổ nỗi nàng chưa từng tập võ, thể lực của một cô nương có hạn, còn chưa kịp chạy đến đầu ngõ đã bị người nắm cánh tay kéo lại, sau gáy đau nhức, trước mắt tối đen, thân mình xụi lơ ngã xuống.

*Đăng tại Wattpad*

Khi Tạ Hộ tỉnh lại thì trước mắt vẫn là một mảng đen nhánh. Nàng giật giật thân mình, biết hai tay hai chân đều đã bị trói, đôi mắt bị miếng vải đen bịt lại, miệng cũng bị lấp kín, chung quanh chỉ có một ít tiếng nói chuyện rì rầm, nghe không rõ ràng. Tạ Hộ thử tự mình ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình hẳn là bị nhốt trong một cái rương thật hẹp. Nàng định dùng đỉnh đầu mở nắp rương, lại phát hiện rương này còn rất sâu, đầu nàng không cách gì đụng được đến nắp.

“Ưm ưm ưm.” Tạ Hộ phát ra thanh âm từ trong cổ họng, lại dùng thân mình đâm vào vách rương, sau đó nghiêng tai lắng nghe. Đợi một lúc thật lâu mới xác định nàng ở trong căn phòng không có người.

Một nỗi bất an mãnh liệt tràn tới, Tạ Hộ biết, đây giống y như vụ bắt cóc nàng gặp phải ở đời trước. Chẳng qua, đời trước là mùa đông năm nàng mười lăm tuổi mới bị bắt cóc, mà đời này nàng mới mười bốn tuổi, đoạn lịch sử này đã xảy ra sớm hơn sao? Không kịp thắc mắc thêm về vấn đề này, Tạ Hộ nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, dán lỗ tai vào thành rương cẩn thận nghe ngóng. Tạ Hộ xác định mình không phải ở trên xe ngựa bị chở ra dã ngoại, khẳng định nàng còn ở trong thành, chỉ không biết là nơi nào mà thôi.

Thanh âm xung quanh cũng rất kỳ quái, như là một gian phòng trong khách điếm, trái phải đều có thể nghe thấy thanh âm, tuy rằng yếu ớt nhưng có thể làm Tạ Hộ khẳng định, nơi này không phải dân trạch, mà là chỗ giống như một khách điếm.

Tạ Hộ lại cẩn thận nghe thêm một chút, chung quanh truyền đến thanh âm tựa hồ có chút bất đồng.

Có tiếng nói chuyện của nam tử, tiếng nữ tử trêu đùa, còn có tiếng kinh hô, tiếng rên rỉ... đủ loại thanh âm làm Tạ Hộ sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu nàng phán đoán không lầm thì nơi này hẳn là chỗ Tạ Thiều đã nhắc đến -- -- hoa lâu. Tuy rằng Tạ Hộ chưa bao giờ tới chỗ này, nhưng khách điếm đàng hoàng sao có thể nghe được thanh âm dâm loạn như vậy truyền ra? Nàng rõ ràng có thể nghe thấy tiếng nữ tử rên rỉ, tiếng ngâm nga...

Rốt cuộc là ai, ai lại bắt cóc nàng tới hoa lâu chứ? Bọn chúng muốn làm gì? Tuy là Tạ Hộ làm người hai đời nhưng hiện tại đã sinh ra cảm giác muốn khóc.

Đời trước nàng bị bắt cóc ra dã ngoại, chỉ ở dã ngoại qua một đêm mà ngày hôm sau về tới kinh thành, các loại lời đồn bất lợi cho nàng liền ùn ùn kéo đến. Đời này nàng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị bắt cóc, hơn nữa càng bi thảm hơn -- bị bắt cóc tới hoa lâu. Cho dù đời này Tạ Cận có năng lực thế nào đi nữa, nhưng cũng không có khả năng ép xuống tin tức nữ nhi từ hoa lâu cứu ra. Rốt cuộc là ai hận nàng đến nỗi như vậy? Đây là muốn cho danh dự của nàng thành rác quét đi, muốn đẩy nàng vào tình cảnh "Vạn kiếp bất phục".

Trong đầu hiện lên một khuôn mặt, hôm ấy gương mặt tươi cười của Tạ Hành... Là nàng ta sao?

Giờ phút này, tình huống không cho phép Tạ Hộ suy từ nhiều hơn. Nàng nghe được phòng cách vách truyền đến tiếng mở cửa, tiếng chân bước vào phòng, rồi tiếng cửa đóng lại. Sau đó là thanh âm của một nữ tử, nàng ta đang nói cái gì mà ‘Công tử muốn uống rượu không’

Thanh âm của nữ tử uyển chuyển động lòng người, chỉ nghe giọng nói liền có thể đoán được là một mỹ nhân. Tạ Hộ không nghe được thanh âm của nam nhân, nhưng lại nghe tiếng kẽo kẹt của giường nệm vì có người ngồi xuống, tiếng vang tựa hồ ngay sát vách rương nhốt nàng. Đầu óc chuyển động thật nhanh, Tạ Hộ suy nghĩ, nếu nàng ở trong rương có thể nghe thấy thanh âm ở cách vách, vậy nếu nàng ở bên này làm ra tiếng động, cách vách hẳn cũng có thể nghe thấy mới đúng.

Chỉ là, cho dù người ở cách vách nghe được, hắn sẽ cứu nàng sao? Hoặc là, hắn có nguyện ý tới cứu nàng không?

Ôm tâm trạng "Ngựa chết chữa thành ngựa sống", Tạ Hộ nâng hai chân lên, hung hăng đạp mạnh trên vách rương, phát ra tiếng thùng thùng thật lớn, một tiếng tiếp theo một tiếng. Tạ Hộ chỉ cảm thấy nàng lôi tất cả sức lực đời này ra dùng, thắt lưng vận động kịch liệt, đúng là cuối cùng vẫn rất mong mỏi có người tới cứu nàng.

Vào lúc nàng bắt đầu tuyệt vọng, đột nhiên nghe thấy cửa phòng của nàng kêu két một tiếng. Nàng cảnh giác nghe ngóng tứ phía, lông tơ trên người đều dựng lên, ngừng thở, sợ mình làm ầm ĩ lại khiến bọn bắt cóc nghe thấy đi tới.

Chỉ nghe tiếng bước chân kia đi vòng quanh phòng, cũng không có động tĩnh gì khác, cứ đi từng bước một như đang tìm kiếm cái gì. Nếu người vào là bọn bắt cóc nàng, vậy thì căn bản đâu cần tìm kiếm, sẽ biết ngay nàng đang bị nhốt ở nơi nào, mà người này hiển nhiên không biết nên mới phải tìm. Tim Tạ Hộ lập tức đập dồn dập, nàng thử đá thêm vài cái vào vách rương, sau đó cũng không dám nhúc nhích thêm một chút nào.

Bỗng nhiên, một cỗ không khí thoáng mát tràn vào, nàng biết cái rương đã bị người mở ra. Thân mình Tạ Hộ theo bản năng rụt về phía sau, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, miếng vải đen bịt mắt đã được người tháo xuống.

Theo luồng sáng chiếu vào, gương mặt Thẩm Hấp giống như thiên thần xuất hiện trước mắt Tạ Hộ, cực kỳ tuấn mỹ, tựa như tiên nhân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.