Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tạ Hộ lạnh nhạt sửa sang y phục, ngồi ngay ngắn trên ghế đối diện cửa phòng, thẳng lưng, đem tất cả đoan trang cùng ngạo khí hoàn mỹ của thiên kim Hầu phủ thể hiện ra, giống như một con thiên nga kiêu ngạo, thuần khiết lại xinh đẹp.

Cuối cùng, bước chân hỗn độn dừng ở bên ngoài gian phòng này.

"Sao cửa lại khóa, mở ra!"

một giọng nói tục tằng hô ở bên ngoài, khóa trên cửa cũng đập ra, mỗi một tiếng đều đập vào trong tai Tạ Hộ, trời biết nàng phải dùng bao nhiêu dũng khí mới không hoảng hốt, dùng dũng khí duy trì tôn nghiêm cuối cùng của nữ nhi.

Nàng đương nhiên biết, hậu quả khi những quan binh kia xông cửa vào, giống như kiếp trước vậy, thanh danh bị hủy, danh tiết không có, người đời nhắc tới ngũ cônương Tạ gia, tất cả đều bắt đầu cười mỉa, chế nhạo, nàng không dám ra cửa, khôngngười nào muốn kết giao với nàng, thê thê thảm thảm qua nhiều năm như vậy.

Mà kiếp trước cuối cùng nàng sẽ lựa chọn con đường nhập cung, có một nửa là do kinh tế nhị phòng Tạ gia sa sút, còn có một nửa cũng chính là do chuyện danh tiết bị hủy bức, nhập cung làm cung nữ, ít nhất có thể chứng minh nàng không phải nữ tử thất trinh như lời đồn đãi, kiểm tra nhập cung cực kỳ nghiêm khắc, nếu thật sự là nữ tử thất trinh, hoàn toàn không được vào cung.

Cứ tưởng rằng đời này có thể tránh đi, thành toàn một hồi thanh danh của mình, cũng không nghĩ tới vẫn là không thay đổi được bánh răng vận mệnh.

Khóa ngoài cửa đã bị đập mở, Tạ Hộ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ một khắc yên tĩnh cuối cùng của mình.

"Khoan đã!"

một giọng nói uy nghiêm vang lên ngoài hành lang, Tạ Hộ mở mắt, giọng nói này là... Phụ thân?

"Cút cút cút, vây quanh làm gì. Có để người khác hưởng lạc hay không?"

Còn có âm thanh vô lại của Tạ Thiều ngoài cửa phòng vang lên, Tạ Hộ từ trên ghế đứng lên, hốc mắt chua xót, phụ huynh nàng ở bên ngoài, có lẽ kiếp này không hẳn tuyệt vọng như vậy.

Ngoài cửa phòng, Tạ Thiều nhanh chóng công chiếm lấy, thân hình cao to chắn ở cửa, mặc cho ai cũng không cách nào xông vào. Tạ Cận một thân thường phục, hai tay chắp sau lưng, bốn gã hộ vệ Tạ Cận mang theo dàn ra xung quanh, kiểm tra quan sai địa vị ngang nhau.

"A, đây không phải là Tạ đại nhân sao? Sao hôm nay có thời gian rảnh đến nơi này tiêu khiển? không phải lơ là nhiệm vụ, tranh thủ lúc rảnh rỗi đến chứ?"

Tạ Cận ung dung cười, quanh thân phát ra vẻ uy nghiêm, bình tĩnh nói:

"Hôm nay được nghỉ ngơi, liền mang khuyển tử đến nơi này mở mang kiến thức mộtchút. Triều đình không quản, Ninh Trường lại muốn quản ta?"

Quy củ triều đình Yến quốc, trong lúc thường trực không được vào những nơi trăng hoa, nhưng khi nghỉ ngơi thì miễn bàn, cho nên Tạ Cận mới dám nói như vậy.

Vị kia gọi là quan sai trưởng sử lập tức xua tay, nói: "không dám không dám! Hạ quan chỉ phụng mệnh đến lục soát tìm đào phạm, không nghĩ lại gặp phụ tử Tạ đại nhân, chúng ta chỉ giải quyết việc chung, lục soát xong gian phòng này, các huynh đệ cũng trở về, tuyệt không quấy rầy nhã hứng của Tạ đại nhân và Tạ công tử."

Ninh Trường nói xong, liền muốn làm cho người xông vào, Tạ Thiều ngăn lại cạnh cửa, nhất phu đương quan vạn phu mạc khai*, Ninh Trường không muốn động thủ với hắn, đành phải nhíu mày nói với Tạ Cận:

"Tạ đại nhân, công tử đây là ý gì? Nếu làm chậm trễ chúng ta tróc nã đào phạm, không phải muốn đại nhân chúng ta trách tội sao."

Tạ Cận nhếch môi cười: "Chỗ đại nhân của các ngươi có ta nói. không nói gạt ngươi, căn phòng này do ta bao, bên trong có giai nhân đang chờ, ngộ nhỡ y phục khôngchỉnh tề, các ngươi đi vào, dù sao cũng bất tiện."

không chờ Ninh Trường trả lời, Tạ Cận lại tiếp tục nói: "Nếu không vậy đi, các ngươi nói cho ta biết các ngươi tìm đào phạm gì, tên gọi là gì, phạm tội gì, quan trên phái các ngươi đi tìm người, nhất định trên người phải mang theo quan văn, để ta nhìn qua, tương lai xảy ra chuyện gì, ta còn biết mà chuẩn bị."

Ninh Trưởng nhìn gương mặt Tạ Cận mang ý cười, ánh mắt có chút né tránh, biểu tình rất nhỏ này, thu vào trong mắt Tạ Cận, trong lòng có chừng mực, chỉ nghe Tạ Thiều dựa ở cạnh cửa, hừ lạnh một tiếng, không khách khí nói:

"không có quan văn? Chẳng lẽ là Ninh Trường lại lạm dụng chức quyền làm việc thiên tư trái pháp luật sao? Muốn biết đại nhân các người lớn cỡ nào mà có thể phái người vào hoa lâu lục soát quả nhiên là không đơn giản, để cha ta đi Lại bộ hỏi một chút, tội gì ở trong này lãng phí thời gian chứ."

Tạ Thiều nói lời này trúng tim đen, khiến sắc mặt Trường lại xanh trắng, hôm nay quả thật không có quan văn trong người. Bởi vì thường ngày hắn có cho người ở bên ngoài dò la tin tức, là người đó cho hắn biết, có kim chủ bỏ bạc.

nói chỉ cần đến đây tìm được nữ hài nhi, xong chuyện liền có thể lĩnh 500 lượng bạc, hắn nghĩ dù sao ở trên đường tuần tra, sao không kiếm một ít. Lúc này mới nghe lời người dò la đó, mang theo các huynh đệ tới tìm người, không nghĩ tới lại gặp được đôi cha con này. 

Nghĩ Tạ Cận xuất thân Hầu phủ, nay lại ngồi ở tư chính của Lại bộ, tương lai khôngchừng còn thăng chức, nếu lúc này đắc tội ông ta, tương lai sợ sẽ có ngày khó sống, trong lòng lạnh lùng, bèn có ý rút lui.

Tạ Cận thấy hắn bị dao động, liền gọi vào một bên, từ trong tay áo âm thầm nhét hai trăm ngân phiếu vào tay Trường lại, Ninh Trường lại kinh ngạc nhìn hắn, chỉ nghe Tạ Cận cười bí hiểm, sau đó nói:

"Khuyển tử vô tình mạo phạm Trường lại, kính xin Trường lại chớ bực hắn, chẳng qua phụ tử đến hưởng lạc, không ngờ quấy rầy chính sự của Trường lại, sau khi từ biệt, sao Trường lại không tiếp tục đuổi theo đào phạm quan trọng? Cái này coi như Tạ Cận mời các huynh đệ uống rượu."

Trường Ninh lại sờ sờ ngân phiếu trong tay, xác định là trăm lượng trở lên, lúc này mới len lén bỏ vào trong tay áo, ôm quyền* với Tạ Cận, nói:

"Vậy tại hạ không quấy rầy nhã hứng của Tạ đại nhân, Tạ công tử, cáo từ!"

Bên ngoài phòng tiếng bước chân hỗn loạn dần dần rời xa, trong hoa lâu lại khôi phục sinh khí. Tạ Cận để bốn hộ vệ canh giữ ở cạnh cửa, xác định không có người ngoài mới nháy mắt với Tạ Thiều. Tạ Thiều mới nghiêng người đẩy cửa vào.

Hai cha con vào phòng, liền lập tức đóng cửa lại, giọng Tạ Thiều vang lên trong phòng:

"A Đồng, A Đồng, ca ca đây. Muội ở trong này sao?"

Tạ Hộ nghe thấy giọng của Tạ Thiều, lúc này mới thử đẩy cửa tủ quần áo ra, Tạ Cận và Tạ Thiều nhìn qua, liền thấy Tạ Hộ leo xuống từ trong ngăn tủ, chạy chậm nhào vào trong ngực Tạ Cận. Tạ Cận ôm nữ nhi vỗ vỗ, sau đó lại đẩy nàng ra, quan sát nàng cẩn thận từ trên xuống dưới, ân cần hỏi han:

"không sao chứ."

Tạ Hộ lắc đầu: "không sao. Bọn họ trói rồi nhốt con ở trong tủ, con cởi dây thừng ra, nhưng bọn họ lại khóa cửa, con chạy không được. May mắn phụ thân cùng ca ca tới, bằng không..."

Tạ Hộ không nói tiếp, Tạ Cận đương nhiên có thể nghĩ tới hậu quả nếu bọn họ khôngchạy tới đúng lúc, nhìn nữ nhi càng ngày càng xinh đẹp, lòng Tạ Cận đau đớn như bị dao cắt.

Tạ Thiều nhìn dây thừng trong tủ, tức giận đá cửa tủ một cước, giận dữ nói: "Hừ, nếu không phải là hai nha đầu kia liều mạng trở về báo tin, đời này A Đồng sẽ phá hủy! Nếu như để ta biết là ai làm, ta không thể không lột cả da hắn!"

Tạ Cận cũng không có ngăn cản Tạ Thiều hung bạo, mà hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Vẫn nên nhanh chóng mang A Đồng trở về, ở lại nơi này không phải chuyện tốt."

Tạ Thiều gật đầu, lấy một kiện áo choàng màu đen từ hành trang phía sau lưng, áo choàng rộng thùng thình, trùm kín lại cả người Tạ Hộ. Tạ Cận tự mình thu nhập sạch sẽ tất cả dây thừng trong tủ, sau đó Tạ Hộ lại do Tạ Thiều ôm xuống lầu, lập tức đưa vào xe ngựa.

Hai cha con tung người xuống ngựa, mang theo bốn gã hộ vệ, đem Tạ Hộ trở về Hầu phủ. 

****

Sau khi Tạ Hộ rời khỏi, Thẩm Hấp đi ra từ phía sau màn trướng, ngón tay theo thói quen sờ sờ ban chỉ*, Nhiếp Nhung từ bên ngoài đi vào, hành lễ với hắn, hỏi: "Công tử gia, ngài không có việc gì chứ. Lúc nãy có quan binh, thuộc hạ sợ lộ diện lại bại lộ hành tung của người, thấy bọn họ đi rồi mới quay lại."

Thẩm Hấp gật đầu, Nhiếp Nhung làm việc trước giờ ổn thỏa, đúng như Tạ Tiểu Ngũ nói, nếu hắn xen vào, ngược lại sẽ càng thêm phức tạp, hắn cũng không phải sợ phiền toái, mà trong lòng lòng hắn có tính toán khác.

Nghĩ nghĩ một chút, nói với Nhiếp Nhung:

"đi tra xem ai là người hại ngũ cô nương Tạ gia, tìm xong tới bẩm báo."

Nhiếp Nhung lĩnh mệnh mà đi, tại cửa đúng lúc gặp được Triệu Tam Bảo, Triệu Tam Bảo ở trong phòng vụng trộm liếc vài lần, phát hiện không thấy cảnh ngọc thể nằm ngang, y phục xốc xếch, ngạc nhiên hỏi Thẩm Hấp:

"Công tử gia... cô nương đâu?" Lúc nãy rõ ràng hắn thấy công tử chọn cô nương đó.

Quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Tam Bảo, da đầu Triệu Tam Bảo run lên, tuy rằng hắn đi theo công tử gia không lâu, nhưng khôn khéo như hắn sao lại có thể không biết thủ đoạn và bản lĩnh của vị công tử này, thấy hắn cười, trong lòng đập thình thịch, tròng mắt chuyển nhanh, suy tư có phải mình làm sai cái gì hay không.

Nhưng mà, thoạt nhìn tâm tình Thẩm Hấp lại rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng, rời khỏi, nóivới Triệu Tam Bảo:

"Trở về đi. không cần dùng chỗ này nữa."

"..."

Triệu Tam Bảo nhìn bóng dáng rời đi của công tử nhà mình, hoàn toàn bị khiếp sợ —— công tử gia nhà hắn vừa rồi... Cười sao?

rõ ràng khi hắn đi vào, rất khó chịu, liền chọn cô nương này, ước chừng hơn một canh giờ mới miễn cưỡng chọn trúng một người, còn không cho người ta đụng hắn, lúc hai người vào phòng, Triệu Tam Bảo mới dám cùng Nhiếp Nhung đi ra ngoài canh chừng, quả nhiên, công tử gia trước đây lạnh lùng như vậy, nói đến cùng hắn chính là... Kìm nén hết nổi rồi. Nay đã giải tỏa, tâm tình tự nhiên cũng tốt hơn.

Triệu Tam Bảo nghĩ đến đây, tâm tình nhất thời cũng bay lên. Chủ tử nhẹ nhàng, làm nô tài cũng có thể dễ chịu chút... Triệu Tam Bảo nghĩ như thế.

***

Tạ Hộ trở về nhà, liền được Vân thị ôm vào trong ngực thật lâu không chịu buông ra, nước mắt chôn vùi ở bả vai Tạ Hộ, ngược lại biến thành Tạ Hộ an ủi bà.

Hai nha đầu Hoa Ý và Trúc Tình đau xót cả người, còn cố nén cùng Vân thị đợi Tạ Hộ trở về, thấy Tạ Hộ không sao, không bị thương chút nào, các nàng mới bị Tạ Hộ đuổi về nghỉ ngơi.

Tạ Cận để Tạ Hộ đến thư phòng, hai cha con hỏi Ta Hộ cụ thể về tình huống lúc đó, Tạ Hộ đáp lại từng việc, chỉ cẩn thận tránh không nhắc đến tình huống của Thẩm Hấp, chỉ nói những người đó buộc nút dây thừng lỏng, để nàng cởi ra được, trên cổ tay nàng có vệt đỏ, thật ra Tạ Cận và Tạ Thiều không hoài nghi, lại để cho Tạ Thiều hung hăng mắng đám khốn kiếp kia một trận.

"Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể xảy ra nữa. Ta sẽ phái mấy hộ vệ cho con, về sau ra cửa cứ để bọn họ đi theo, hiện nay phủ chúng ta tốt lắm, nhưng cũng là thời buổi rối loạn, nói không chừng có người tức giận, rút kinh nghiệm, nhất định phải cẩn thận, không thể để cho bọn xấu lại thừa cơ." Lời Tạ Cận nói khiến Tạ Hộ yên tâm, gật đầu đáp:

"Dạ. Sau này nữ nhi nhất định cẩn thận."

Tạ Cận thở dài, nói: "Lúc này ta sẽ tra rõ ràng mọi chuyện. Bậc thủ đoạn này tương đương với hủy một đời của con, may mắn hôm nay không bị quan sai bắt được, bằng không mặc dù chúng ta có mười cái miệng, cũng không nói được. Đây là trong cái rủi còn có cái may."

"Thiều nhi ở lại, A Đồng về trong viện nghỉ ngơi trước, không nên suy nghĩ nhiều, chuyện cũng đã qua rồi, nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì, chuyện còn lại, giao cho nam nhân bọn ta làm."

"Dạ."

Tạ Hộ được Tạ Cận an ủi, cũng không hề dây dưa, trở về phòng. Vân thị đi theo, tự mình tắm rửa thay quần áo giúp nàng, lại ở bên giường làm bạn với nàng đến đêm khuya mới rời đi.

---

Chú thích:

*Ban chỉ là một công cụ bảo vệ tay, dùng để giữ dây cung khi bắn cung. Đồng thời, lúc bắn tên, cũng có thể phòng ngừa cấp tốc rút tay ra khỏi dây tránh bị thương. Tác dụng tương đương cò súng.



* nhất phu đương quan vạn phu mạc khai: 1 người ngăn lại vạn người.

*Ôm quyền: 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.