Thẩm Hấp đưa Tạ Hộ về núi giả kia, vẫn không nỡ buông tay ra, Tạ Hộ lại không dễ kéo hắn đi ra ngoài, đành phải ở trong núi giả khổ sở nhìn hắn, vẻ mặt đáng thương kia khiến Thẩm Hấp lập tức bật cười, bắt lại bàn tay trắng mịn nhìn một lần nữa, sau đó mới buông ra, lại thay nàng nhặt lấy một mảnh hoa rơi trên tóc mai của nàng, đầu Tạ Hộ hơi rụt một cái, khiến Thẩm Hấp có chút bất mãn, nàng càng muốn trốn, hắncàng muốn trêu chọc nàng, ngón tay vuốt ve hoa tai nhỏ của nàng.
Độ ấm trong lòng bàn tay dừng lại trên má Tạ Hộ, loại cảm giác mập mờ này thật sựkhiến cho Tạ Hộ cảm thấy phát điên, chủ tử cố tình lại rất có chừng mực, căn bản không có đụng vào nàng, khiến nàng muốn trách móc cũng không thể nói gì, đành phải cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới.
Ánh mắt Thẩm Hấp sâu sắc, lại không có hành động lỗ mãng nào, nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài núi giả, nói với Tạ Hộ:
"đi thôi. Mẫu thân tìm nàng rồi."
"..."
nói giống như nàng không hề muốn đi, ngược lại là hắn không muốn buông tay!
Vừa liếc nhìn Thẩm Hấp, Tạ Hộ cúi người, lúc này mới thò đầu ra thăm dò bên ngoài núi giả, xác định chung quanh không có người, lúc này mới nhanh như thỏ vọt ra ngoài, nhìn bóng dáng nàng chạy trối chết, Thẩm Hấp bất giác lại nở nụ cười.
Vốn dĩ hắn cho rằng cả đời của hắn chỉ có thể sống trong bóng tối cô độc, trong lòng mang theo thù hận, trên đời này lại không ai có thể hiểu hắn, làm bạn hắn, nhưng lại không nghĩ tới sẽ gặp nàng, giống như ông trời vì mình tạo ra một nữ nhân, nếu có nàng làm bạn, đời này sẽ không tịch mịch như vậy nữa.
*****
Tạ Hộ thoát khỏi núi giả như bay, thấy các cô nương ngắm hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-quan-mot-doi-vinh-hoa/1933797/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.