Trong mật thất âm u, Thẩm Diệp vẻ mặt nôn nóng dạo bước, xung quanh đứng vài người hình như đang chờ Thẩm Diệp lên tiếng.
Sau một lúc lâu, Thẩm Diệp mới dừng lại bước chân, nhíu mày hỏi những người đó: “Các ngươi xác định đã thu thập sạch sẽ hay chưa? Sẽ không lưu lại dấu vết gì chứ?”
Người cầm đầu nói: “Công gia yên tâm, kỳ này xuất động đều là huynh đệ trong Ngũ Thành Binh Mã Tư, tất cả đều không có bối cảnh, chuyện làm xong tất cả đều bị giải quyết, tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn.”
Thẩm Diệp không nói gì, vẫn giữ bộ dạng "mặt ủ mày ê".
Một người khác tiếp lời: “Ai da, kỳ này vốn dĩ chỉ muốn ám sát Thẩm đại công tử, nhưng ai ngờ hắn đột nhiên chạy đến bên người Hoàng Thượng, hiện giờ liên lụy đến Hoàng Thượng, chỉ sợ càng đào càng sâu. Lúc này nếu Thẩm đại công tử đã chết thì coi như xong, nếu hắn không chết, nhất định có thể đoán được mũi tên bắn ra từ phương hướng nào. Chỉ là thuộc hạ thật sự không hiểu nổi, làm thế nào hắn đột nhiên bổ nhào vào phía sau Hoàng Thượng. Hiện giờ khen ngược, hắn được Hoàng Thượng nâng vào trong cung, cho dù chúng ta muốn diệt khẩu cũng không được.”
Mặt Thẩm Diệp lập tức sầm xuống, cong chân đá ngã lăn bàn trà bên cạnh, tia oán độc trong mắt không cần nói cũng biết.
Cái tên tiểu tử thúi này ngay cả chết cũng không thoải mái.
Mấy người thuộc hạ lập tức quỳ xuống, Thẩm Diệp cắn răng nhẫn nhịn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-quan-mot-doi-vinh-hoa/1933607/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.