Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Phuongkta1
Tần Khả Khanh chậm rãi chờ đợi tử vong lại không đến.
Nàng có chút kinh ngạc mở mắt ra.
Sau đó, nàng nhìn thấy một đôi mắt.
Một đôi mắt rất bình thường.
Nhưng ở dưới ánh mắt kia, dường như có đồ vật gì đó đang bắt đầu khởi động.
Tần Khả Khanh không thể nói rõ, nhưng lại khó hiểu dưới ánh mắt chăm chú của người kia, cảm thấy một hồi run sợ, một hồi run sợ đến từ sâu trong linh hồn.
"Ngươi..." Tần Khả Khanh đương nhiên biết rõ người áo đen trước mặt này tới giết nàng, nhưng nàng thực sự không hiểu, vì sao hắn đột ngột dừng tay, tiếng kinh hô "là ngươi, là ngươi" liên tiếp vừa rồi là gì. Bởi vậy, nàng tạm thời đè xuống những nghi hoặc, muốn hỏi chút gì đó.
Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người xông vào.
"Ngươi đang làm gì vậy!" Đó là một vị Tu La Sâm La Điện, hiển nhiên đã che mặt không thấy rõ dung mạo, nhưng nghe thanh âm chỉ sợ đã trên 30 tuổi, gã vốn đang điều tra cá lọt lưới, lại không cẩn thận nhìn thấy tình cảnh như vậy, dù không rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng gã cảm thấy không đúng, bởi vậy mở miệng quát lớn.
Từ Hàn cùng Tần Khả Khanh trong một giây này này rốt cuộc hồi phục thần trí.
Tần Khả Khanh sững sờ, trong lòng bối rối một hồi, không nói đến người áo đen trước mặt này, đến vị áo đen kia đột ngột xâm nhập vào giờ phút này dao găm trong tay vẫn còn dính đầy máu tươi, nàng cũng không cho rằng, đối phương cũng sẽ giống như người áo đen trước mặt buông tha cho mình một đường sống.
"Ngươi đang làm gì đó? Ngươi muốn hại chết chúng ta sao?" Tu La áo đen đương nhiên cũng không có tâm tư đi phỏng đoán ý nghĩ trong lòng Tần Khả Khanh giờ phút này, gã nổi giận quát mắng Từ Hàn, thân thể lại không ngừng tới gần hai người. Quy củ của Sâm La Điện gã biết rất rõ, tối nay chỉ cần lưu lại một người sống, để lộ tiếng gió, bên trên trách tội xuống, tất cả mọi người hành động lần này khó thoát khỏi cái chết.
Gã không biết Từ Hàn rốt cuộc vì sao lại đột ngột dừng tay, nhưng gã vẫn không có thời gian suy nghĩ nữa, trước hết giết cô bé này mới là chuyện quan trọng nhất.
Nghĩ như vậy, gã hiển nhiên đã đi tới trước mặt Từ Hàn cùng Tần Khả Khanh, dao găm đang còn dính đầy máu tươi trong tay vào một khắc này bị gã giơ lên muốn đâm tới mặt Tần Khả Khanh.
Con ngươi Tần Khả Khanh bỗng nhiên phóng đại, một loạt biến hóa này vượt xa khỏi dự liệu của nàng, thế cho nên tránh né cũng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn dao găm kia đâm tới.
Mà cũng đúng lúc này, trong hai tròng mắt của Từ Hàn đột nhiên hiện lên một đường hàn ý, hắn duỗi một tay ra, 1 con dao găm từ trong cửa tay áo trượt xuống, bị hắn nắm ở trong tay, nhanh chóng đâm một cái.
Chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Tu La áo đen kia chấn động thân thể, gã chậm chạp lại khó khăn quay đầu, nhìn về phía Từ Hàn, trên mặt tràn ngập khó hiểu cùng khiếp sợ.
"Vì... vì sao..." Gã run rẩy há miệng ra dường như muốn hỏi điều gì đó, nhưng còn chưa nói xong, Từ Hàn tay nắm dao găm chuyển một cái, sắc thái trong mắt Tu La áo đen trong một khắc này dần dần thối lui, thân thể ầm ầm ngã xuống đất.
Tần Khả Khanh thật không thể tin được tất cả mọi chuyện trước mặt mình, nhưng vẫn không chờ nàng đặt câu hỏi, Từ Hàn đã đưa tay ra, giữ chặt nàng.
"Đi!"
Hắn nói như vậy, nhảy người lên, rồi sau đó trong tiếng kinh hô của Tần Khả Khanh, liền mạnh mẽ dẫn dắt nàng từ lầu hai khách sạn nhảy xuống dưới.
Sâm La Điện làm việc tàn nhẫn không giả, nhưng nó có thể đứng vững mũi chân ở Đại Chu, nơi mà tông môn mọc lên san sát như rừng, hiển nhiên không chỉ dựa vào may mắn hay vận khí.
Một điểm mấy chốt nhất, vẫn là bọn chúng làm việc rất cẩn thận.
Phái ra hơn hai mươi vị Tu La diệt khẩu những đệ tử Linh Lung Các trong khách sạn để bảo đảm chuyện Sâm La Điện ám sát Long Tòng Vân không bị bại lộ chỉ là phòng tuyến đầu tiên, đến đạo thứ hai, ở bên ngoài khách sạn, vẫn như cũ mấy vị Tu La chưa từng tiến vào trong đó, mà ở bên ngoài chỗ tối lặng lẽ ẩn núp, để ngừa có cá lọt lưới, chạy thoát chết.
Cho nên khi Từ Hàn kéo theo Tần Khả Khanh hạ xuống, năm vị Tu La áo đen mai phục ở bên ngoài liền đột nhiên xông tới.
Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy trong hai người hạ xuống này có một vị là Tu La Sâm La Điện như bọn chúng, mấy người đều đột nhiên sững sờ.
Nhưng Từ Hàn đã sớm đoán trước được chuyện này.
Hắn quá hiểu phong cách làm việc của Sâm La Điện, chuyện lớn như vậy, hiển nhiên phải có biện pháp dự phòng.
Có câu là, có tâm tính vô tâm.
Trong nháy mắt hắn rơi xuống đất, dao găm trong tay liền bay ra, thẳng tắp bắn về phía cổ một vị Tu La. Vị Tu La áo đen vẫn còn đang sững sờ bỗng phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân thể theo tiếng ngã xuống đất.
Mà cái chết của y cũng gõ vang cảnh báo cho bốn vị Tu La còn lại.
Bọn chúng không do dự nữa, mà thu hồi đáy lòng nghi hoặc của riêng mình, dồn dập rút ra đao kiếm bên hông mình, giết thẳng tới Từ Hàn cùng Tần Khả Khanh.
Từ Hàn vào lúc đó dùng một tay kéo thân thể Tần Khả Khanh đến sau lưng, dùng thân thể của mình che chở cho nàng.
Lúc này trong đầu Tần Khả Khanh hoàn toàn trống rỗng, nàng có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như những người này ai? Tại sao phải giết các nàng? Hắn là ai? Vì sao lại muốn cứu nàng?
Nàng nghĩ mãi mà không rõ, cũng không có cách nào thay đổi tình huống lúc này, chỉ có thể mặc cho Từ Hàn sắp xếp, vô ý thức lựa chọn tin tưởng hắn.
Là Tu La đi ra từ bên trong Tu La tràng, nói về tu vi cũng không được coi là đặc biệt, nhưng từng người đều là dân liều mạng, Từ Hàn hiểu rất rõ điểm này, bởi vậy lúc đối mặt bốn vị Tu La, hắn không thể không dùng tất cả tinh lực của bản thân, bình tĩnh đối mặt.
Mây đen lại kéo đến một lần nữa, che mất đi ánh trăng.
Trong một giây ánh trăng kia biến mất, hai bên đều vô cùng ăn ý bắt đầu chuyển động.
Bốn vị Tu La cực kỳ chú trọng vây giết, hai người đánh nghi binh, hai người thực sự tiến đánh, cẩn thận, lại cùng nhau công thủ.
Lần đầu giao chiến, nếu như Từ Hàn không hiểu rõ trận pháp này, chỉ sợ đã đã là mắc mưu rồi.
Năm người quần chiến một hồi, Từ Hàn lại phải quan tâm đến Tần Khả Khanh sau lưng mình, trong lúc nhất thời cực kỳ nguy hiểm, trên người có thêm mấy chỗ vết thương, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tiếp tục kéo dài, chắc chắn không phải chuyện tốt, huống hồ nơi này đánh nhau hiển nhiên sẽ dẫn lên những Tu La còn lại chú ý, đến lúc đó càng nhiều Tu La vây giết đến, Từ Hàn sẽ không thể sống được.
Từ Hàn suy nghĩ cẩn thận điểm này, trong con ngươi hiện lên một đường hàn quang, trong lòng hắn đã có quyết ý, thân thể đột nhiên nghênh đón một thanh trường kiếm Tu La đâm tới.
Hiển nhiên Tu La kia thực sự không nghĩ tới Từ Hàn sẽ làm ra cử động như vậy, trong lòng y không hiểu vì sao lại căng thẳng, sợ cử động lần này của Từ Hàn có lừa dối.
Mà trong nháy mắt y do dự, tốc độ của Từ Hàn đột nhiên nhanh hơn, thân thể hơi nghiêng, tránh khỏi mũi kiếm, một tay làm hình móng vuốt, giống như rắn độc thò ra, xông thẳng đến cổ Tu La kia, rồi sau đó đột nhiên nắm chặt, chỉ nghe một tiếng răng rắc giòn vang, cổ Tu La kia đã bị Từ Hàn mạnh mẽ bóp nát, đầu nghiêng một cái ngã xuống đất.
Ba vị Tu La còn lại thấy tình cảnh này, trong lòng vừa sợ vừa giận, mũi kiếm trong tay rung động, tập kích về phía Từ Hàn lần nữa.
Từ Hàn vào lúc đó tay kéo Tần Khả Khanh đột nhiên dùng lực, nâng người nàng ném ra ngoài, ném tới một cái khoảng cách tương đối an toàn, dùng một chân của mình đá mạnh, hất kiếm của vị Tu La đã chết lên nắm ở trong tay.
Sắc mặt hắn phát lạnh, khóe miệng lại vẽ ra ý cười lạnh nhạt, chiếu đến hàn quang trên thân kiếm kia, lộ ra cực kỳ âm lãnh đáng sợ.
Ngay sau đó một giây, hắn xoay người, trường kiếm trong taykéo đến một đường trăng lưỡi liềm trong bóng đêm.
Ba vị Tu La đánh tới bỗng nhiên ngừng lại, một kiếm này của Từ Hàn ra hết thế công, đã không còn một chút phòng thủ, nghiễm nhiên đã thành thế dùng mạng đổi mạng.
Ba người vào lúc đó không thể không tạm lánh mũi nhọn, thu thế công trên tay về, chuẩn bị lúc chiêu này của Từ Hàn hết lực, lực mới vẫn chưa sinh ra thì lại ra tay lần nữa.
Nhưng ai biết Từ Hàn đợi chính là cơ hội này, mũi kiếm của hắn vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, thấy ba người thu chiêu, hắn chợt thu hồi mũi kiếm, quay người, nhìn về Tần Khả Khanh phía xa xa mới từ trên mặt đất bò lên, quát: "chạy!" Chính mình cũng làm bộ muốn mở ra bước chân chạy trốn.
Ba vị Tu La trong lòng thầm mắng một tiếng Từ Hàn xảo trá, không thể tưởng tượng được Từ Hàn nhìn như cực kỳ hung ác, một chiêu này lại chỉ là vì chạy trốn nên đánh nghi binh. Lập tức, bọn chúng bất chấp mọi thứ gì khác, xuất kiếm tập kích tới phần lưng của Từ Hàn.
Mà Từ Hàn cùng lúc đó xoay người, khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhạt.
Thân thể của hắn hơi cong, chật vật tránh khỏi ba lưỡi dao sắc bén đâm tới, rồi sau đó mũi chân chỉa xuống đất, chuyển người một cái, kiếm sắc trong tay dùng một cái góc độ cực kỳ xảo trá vung lên, lần lượt cắt ra một đường vết máu trên tay cầm kiếm của ba vị Tu La.
Một kiếm này của hắn cực kỳ chuẩn xác, gân tay ba người vào lúc đó đều bị hắn đều cắt đứt, đã không có cách nào nắm chặt kiếm trong tay, chỉ nghe vài tiếng loảng xoảng giòn vang, kiếm của bọn chúng dồn dập rơi xuống mặt đất.
Từ Hàn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đột nhiên vào lúc đó đứng người lên, trường kiếm rung động, muốn lấy đi tính mạng ba người.
Thế nhưng đúng lúc này, đám Tu La trong khách sạn rốt cuộc xử lý hết đệ tử Linh Lung Các, dồn dập bay người ra ngoài, chạy về phía truyền ra tiếng đánh nhau này.
Từ Hàn nhướng mày, không dám ham chiến. Lập tức thu kiếm trở lại, kéo Tần Khả Khanh vẫn đang còn ngẩn ra, bỏ chạy về phía xa
---o0o---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.