Chương trước
Chương sau
Tử Tiêu cảnh.
Cảnh giới thứ tư Nhục thân cảnh.
Ở độ tuổi như Từ Hàn đã có thể tu luyện tới cảnh giới thứ tư, thí dụ như đám người Phương Tử Ngư, Diệp Hồng Tiên đều được gọi là thiên tài tuyệt thế.
Mà khác biệt giữa tu hành nhục thân cùng tu hành nội công chính là, cái gọi là ảnh hưởng giữa căn cốt thiên phú với tu luyện Nhục Thân cảnh gần như có thể không cần tính, muốn trong độ tuổi như vậy đạt tới cảnh giới dạng này, ngoại trừ một chút dược vật tẩm bổ, càng cần hao tốn rất nhiều tinh lực cùng gian khổ mới có thể làm được.
Nói cách khác, Từ Hàn muốn đạt tới Tử Tiêu cảnh thì cần phải nỗ lực cố gắng gấp trăm lần thậm chí nghìn lần so với những thiên tài cảnh giới thứ tư Thông U cảnh kia...
Nhìn ánh sáng tím quanh người thiếu niên kia, mọi người ở đây không tránh được âm thầm sợ hãi thán phục, vị Từ Hàn này có thể ngồi lên vị trí Thiếu chủ Thiên Sách phủ, thật có sự có chỗ hơn người của riêng hắn.
Lông mày Chúc Long Khởi vào lúc đó nhăn lại, gã chưa hề ngờ tới Từ Hàn lại có tu vi bực này, cũng khó trách bọn hắn dám chấp nhận trận đánh nhau này.
Thế nhưng kinh ngạc qua đi trong ngắn ngủi, trên mặt Chúc Long Khởi lại hiện ra vẻ nhe răng cười một lần nữa.
Tử Tiêu cảnh thì như thế nào?
Đến cảnh giới này thì lực áp bách của tu sĩ luyện nhục thân đối với tu sĩ tầm thường đã không còn sót lại chút gì, trái lại thế công hay thủ dễ đổi, cho nên ở cảnh giới này là thiên hạ của tu sĩ nội phủ luyện khí!
"Ngươi còn mạnh hơn không ít so với trong suy nghĩ của ta." Gã mở to con ngươi nhìn chằm chằm Từ Hàn, nói như vậy, mà bước chân thì lập tức mở ra, một người tiến về phía trước, một người triệt thoái phía sau, hai tay nắm ở chuôi đao treo ở bên hông của mình, nâng lên ngang bằng sóng vai, lưỡi đao chỉ thẳng Từ Hàn. Một cỗ đao ý màu đen lập tức lan tràn ra từ trong lòng bàn tay gã, như rắn độc giao long quấn quanh trên thân đao, bao trùm nó trong đó.
Một cỗ khí tức sát phạt lập tức tỏ khắc, nhiệt độ không khí bên trong đại điện vào lúc đó dường như cũng giảm đi mấy phần.
"Đáng tiếc chỉ dựa vào Tử Tiêu cảnh, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta." Gã tiếc hận nói, trong giọng nói lại tràn đầy vẻ đùa cợt.
...
Từ Hàn nhìn chằm chằm khí thế quanh người Chúc Long Khởi không ngừng bốc lên, trong mắt đều là vẻ nghiêm túc.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, lời Chúc Long Khởi nói cũng không sai, cho dù bằng vào tu vi nhục thân Tử Tiêu cảnh thì hắn cũng không phải là đối thủ của gã. Hai lần giao thủ trước đó đã ấn chứng cực kỳ rõ ràng điểm này, bất kể tu sĩ Thông U cảnh có chân nguyên hay là đao ý thuộc về thiên tài Đao đạo mới tu luyện ra kia, đều không phải là thứ Từ Hàn có thể bằng vào nhục thân là đủ khả năng phá giải.
Nhục thân có khả năng kích phát ra lực lượng, cùng chân khí tu sĩ tầm thường ba cảnh phía trước phóng thích ra, chỉ là một loại lực đạo đơn thuần, khác nhau chỉ ở cường độ lớn nhỏ, mạnh yếu.
Nhưng chân nguyên và đao ý, lại là một loại lực lượng cấp độ cao hơn, gần như khác biệt về bản chất với hai thứ trước đó.
Là một loại chuyển đổi từ biến đổi về lượng đến biến đổi về chất. Cảnh giới nhục thân muốn lấy lực đạo đơn thuần đạt tới tình trạng có thể cùng loại lực lượng cấp độ cao hơn này chống lại, không phải không có khả năng, thí dụ như Mật tông Long Ẩn tự Đại Hạ chính là một đám tu sĩ chỉ tu hành nhục thân, nhưng muốn làm được điểm này lại không phải chỉ Tử Tiêu cảnh đã có thể đạt tới.
Bởi vậy muốn lấy Tử Tiêu cảnh đối kháng Thông U cảnh, đây gần như là một chuyện không thể nào, mà cũng là đạo lý đã được cái thế giới này công nhận.
Dù cho Từ Hàn cũng không thể thoát khỏi đạo lý như vậy.
Từ Hàn biết rằng, trước đó sở dĩ hắn có thể đánh bại Lãng Triêu Sa, vốn cũng là Thông U cảnh, là do thừa dịp bất ngờ ngang nhiên xuất thủ, nếu thật sự để hai người dọn xong tư thế như vị Chúc Long Khởi trước mắt này rồi mới đi so chiêu, Từ Hàn chắc chắn không phải là đối thủ của tên Lãng Triêu Sa kia. Huống chi là vị Chúc đại công tử này so với Lãng Triêu Sa còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Lúc Từ Hàn nghĩ đến điều này, Chúc Long Khởi kia đã ngưng kết xong đao ý của riêng mình.
Chỉ thấy hai con ngươi gã phát lạnh, thân thể đột nhiên bay ra, tốc độ của gã cực nhanh, đã động thì dùng thế sét đánh lôi đình, mà theo người gã chuyển động lập tức có tàn ảnh đi theo, như sói đi trên miền quê hoang dã. Đao của gã chuyển động lại có đao ý đẩy ra, như hổ gầm rừng sâu.
Lông mày Từ Hàn nhăn lại, hắn có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, bên trong một đao kia của Chúc Long Khởi ẩn chứa uy thế vượt xa hai đao trước đó, hắn không dám khinh thường, vào lúc đó quang mang trong mắt trầm xuống, theo bản năng muốn hoành kiếm ngang ở trước ngực để ngăn cản chiêu này.
Thế nhưng mới bày ra được tư thế như vậy, hắn lập tức có chút sững sờ, giống như nghĩ đến điều gì đó, lập tức cắn răng một cái, nhanh chóng biến thủ làm công, trực tiếp đâm trường kiếm trong tay ra đón lấy một đao thanh thế thật lớn kia của Chúc Long Khởi.
Khí tức trong cơ thể của hắn lưu chuyển, chân khí của ba trăm sáu mươi lăm mai khiếu huyệt tuôn ra giống như thủy triều, lấy thế xoắn ốc tụ tập ở mũi kiếm.
Mà tay huy kiếm lúc này cổ tay chuyển một cái, lực đạo toàn thân tụ tập ở chỗ cổ tay, xuyên thấu qua thân kiếm, trực chỉ mũi nhọn.
Cái này là.
Mặc dù chỉ là kiếm pháp tầm thường nhưng lại cực kỳ phù hợp kiếm đạo của Từ Hàn, nó không giống với kiếm pháp bình thường, chỉ chú trọng thôi động ở kiếm chiêu cùng chân khí, càng gia nhập phương pháp phát lực nhục thân ở trên đó. Tại những kiếm khách chỉ tu hành nội công kia mà nói, phương pháp như vậy có là coi là gân gà, mà tại Từ Hàn lại là một thánh vật dệt hoa trên gấm.
Tính khí Từ Hàn vốn rất mãnh liệt, nếu như hắn ỷ vào tu vi nhục thân cường đại của mình mà toàn lực chống cự, chính là Chúc Long Khởi muốn nắm bắt cũng phải bỏ ra chút công phu. Nhưng nếu chỉ làm như vậy thì hắn sẽ lâm vào cục diện bị động, bại trận cũng chỉ là vấn đề thời gian. Mà Từ Hàn sao có thể thua được?
Cho nên, hắn lựa chọn lấy cứng chọi cứng, để cầu kiếm ra một tia cơ hội thắng.
...
Ầm! Nương theo một tiếng vang nhỏ, đao và kiếm hung hăng đụng vào nhau lần nữa.
Một đạo gió mạnh thổi tung, không ngoài dự liệu, Từ Hàn tiếp tục tránh lui mấy trượng, bộ dáng vô cùng chật vật.
"Muốn chết!" Từ Hàn không phản công theo như cách cũ để cho trong lòng Chúc Long Khởi lúc ban đầu hơi có chút kinh ngạc, lo sợ tiểu tử này còn có gì đó chuẩn bị ở sau, nhưng sau hai lần giao phong mới để cho gã phát hiện, Từ Hàn này ngoại trừ lực đạo lớn hơn, chân khí tròn trịa một chút, cũng không có bất cứ điểm đặc biệt nào khác. Gã chỉ coi Từ Hàn đang vùng vẫy giãy chết, thế nên một tia bất an trong lòng cũng theo đó tiêu tan
Chênh lệch cực lớn giữa hai người rơi vào trong mắt đám người, khiến Tư Không Bạch cùng Công Tôn Minh đều mặt lộ vẻ cười lạnh.
Đám người Phương Tử Ngư, Lộc tiên sinh lại âm thầm nhíu mày, hiển nhiên là có chút lo lắng.
Chỉ có vị nữ tử áo hồng trên đài cao kia, khóe miệng lại mang theo ý cười rõ ràng, trông rất đẹp mắt.
Chúc Long Khởi ngoái lại thoáng nhìn, tự cho rằng Diệp Hồng Tiên bị tư thái hiên ngang của gã hấp dẫn, trong lòng càng thêm xuân phong đắc ý.
"Tiểu tử, hiện tại nhận thua còn có thể miễn đi một phen nỗi khổ da thịt." Chúc Long Khởi lạnh giọng nói, trường đao trong tay bị gã giơ lên cao cao lần nữa.
Thế nhưng đối mặt với sự khiêu khích của gã, Từ Hàn cuối cùng mới miễn cưỡng đứng vững thân thể lại như không nghe thấy.
Hắn cúi đầu nhìn hai tay của mình, lông mày xoắn cùng nhau thành một đoàn, dường như rơi vào bên trong một lúc bối rối.
Nhưng Chúc Long Khởi thấy hắn cũng không để ý tới mình, cho rằng đối phương đang giả bộ, muốn khinh thị gã.
Gã sao có thể nhịn được như vậy, vào lúc đó liền rút đao mà lên, đánh tới Từ Hàn lần nữa.
Lúc này Từ Hàn cảm ứng được đao ý càng ngày càng gần, mới như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng ngẩng đầu rút kiếm nghênh tiếp.
Thế nhưng kỳ quái là cho dù tiếp chiêu ở dưới tình huống hoảng hốt dạng này, Từ Hàn vẫn lựa chọn chỉ công chứ không thủ như cũ. Mà bởi vì không chuẩn bị đủ cho nên chiêu kiếm Từ Hàn vung ra lần này hiển nhiên còn kém rất xa một kiếm trước đó.
Không thể tránh khỏi trong nháy mắt đang cùng Chúc Long Khởi giao phong, hắn càng thêm chật vật rút lui mấy trượng, thân thể suýt nữa té ngã trên đất, khóe miệng lại càng có một tia máu tươi tràn ra.
"Tiểu tử, còn không nhận thua ư?" Chúc Long Khởi một chiêu đắc thắng, lại càng xuân phong đắc ý, gã lạnh giọng nói mà con ngươi vào lúc đó lại nheo lại.
Gã cũng không muốn để cho Từ Hàn đầu hàng, gã càng muốn tra tấn hắn thêm một chút, thậm chí trọng thương hắn nếu có thể, đồng thời hỏi như vậy cũng chỉ là phép khích tướng mà thôi.
Mà Từ Hàn lúc này lại chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn tự tay lau đi vết máu ở khóe miệng mình, nhìn về phía Chúc Long Khởi, trên mặt vậy mà nổi lên một vệt ý cười rõ ràng.
Hắn nói: "Lại đến."
Lần này hắn lại không đợi Chúc Long Khởi ra tay, mà tự mình dẫn đầu phát động tiến công!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.