"Sư thúc cũng tin thờ quy củ như vậy?" Thiếu niên hỏi, trong con ngươi bình tĩnh như giếng cạn kia để cho người ta khó có thể nhìn rõ vui buồn trong đáy lòng hắn giờ phút này.
Lão già áo đỏ dưới ánh mắt nhìn chăm chú của thiếu niên, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác xấu hổ.
Lão cúi đầu xuống, khẽ nặng nề gật đầu.
"Thế sự tốt hay xấu cuối cùng không vừa ý người, cho dù là ta cũng khó có thể sửa đổi."
"Thật sao?" Thiếu niên nghe vậy, cúi đầu xuống, trên mặt nổi lên vẻ mất mát khó nén.
Nhưng rất nhanh, hắn lại ngẩng đầu lên, vẻ mất mát trên mặt tiêu tan.
Hắn chợt nở nụ cười, một nụ cười cực kì rõ ràng nở.
Nụ cười kia, sáng rỡ tựa như gió nhẹ ngày xuân.
Xán lạn đến mức tựa như ánh sao bên trong bầu trời.
"Thế nhưng, ta lại không thích thế giới như vậy."
Thiếu niên áo xanh nói xong, sau đó liền xoay người qua, kiên quyết ra khỏi cửa phòng.
. . .
Trước chuông Huyền Long trên Huyền Hà phong.
Thiếu niên rốt cục ngẩng đầu mình lên.
Hắn giống như đêm qua, khẽ nhếch miệng.
Hắn nhìn Tư Không Bạch, nặng nề gật đầu.
Trong dự liệu, lại bên ngoài tình lý mà nói.
"Được."
. . .
Cuộc sống của Ngưu Đầu thôn cũng không thanh bình như trong tưởng tượng.
Ngoại trừ đối mặt khô hạn cùng rét lạnh liên tiếp qua mỗi năm Đại Chu phải chịu lấy, cùng tẩu thú(động vật di cư) bên trong núi rừng.
Bọn hắn còn có kẻ địch càng đáng sợ.
Thế nhân thường nói thiên tai nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-phong/1113797/quyen-2-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.