Chương trước
Chương sau
Từ Hàn rốt cuộc khó có thể nắm lấy tâm tư của Diệp đại tiểu thư, nếu như nàng cố ý như thế, hắn cũng không muốn tái khởi tranh chấp cùng nàng, cũng chỉ có thể ôm chăn mền của mình đi vào cửa phòng Diệp Hồng Tiên dưới ánh mắt chế nhạo của Sở Cừu Ly.
Chẳng biết tại sao, lúc đó trong lòng Từ Hàn lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quặc như vợ nhỏ sắp bị ác bá chiếm đoạt.
"Tử Ngư sao rồi?" Chờ Từ Hàn sắp xong chăn đệm nằm trên mặt đất, thanh tuyến nhu hòa của Diệp Hồng Tiên liền vang lên lần nữa.
Từ Hàn mới nằm xuống nghe vậy hơi hơi suy tư một phen, liền thành thật trả lời: "Không tốt."
Phương Tử Ngư rốt cuộc cực kỳ yêu thích Trần Huyền Cơ, điểm này không cần nói cũng biết, mà quyết định của Trần Huyền Cơ mặc dù về tình về lý cũng không thể bắt bẻ, nhưng đối với Phương Tử Ngư mà nói lại không khác sấm sét giữa trời quang.
Trong thời gian ngắn muốn Phương Tử Ngư thoát khỏi bóng ma này, chỉ sợ là quá không thực tế.
"Ngươi thấy Trần Huyền Cơ không cảm nhận được tâm ý của Phương Tử Ngư ư?" Giọng nói của Diệp Hồng Tiên lại vang lên một lần nữa, bên trong thanh tuyến nhu hòa lại mang theo một chút nghi hoặc.
Từ Hàn sững sờ, dù cho người đầu gỗ như Tống Nguyệt Minh cũng thấy rõ tâm tư của Phương Tử Ngư, sao Trần Huyền Cơ có thể không biết?
Từ Hàn nói chung đã đoán được vì sao Diệp Hồng Tiên lại hỏi vấn đề này. Hắn gãi gãi cái mũi, theo bản năng nói ra: "Có lẽ hắn bởi vì thân phận hoàng tử Trần quốc, cho nên không dám đối mặt. . ."
"Là không dám đối mặt, hay là không muốn đối mặt?" Diệp Hồng Tiên chợt ngồi dậy, con ngươi đen nhánh ở trong phòng tối đen tựa như đầy sao, chiếu sáng rạng rỡ, lúc này đang nhìn chằm chằm vào Từ Hàn.
Từ Hàn bị hành động chợt như đứng lên truy vấn của Diệp Hồng Tiên hù dọa, hắn cảm thấy vấn đề này của nàng, dường như không chỉ đang hỏi Trần Huyền Cơ, mà đồng thời cũng đang hỏi hắn.
Trong lòng hắn khó tránh khỏi phát ra một tia khác thường, trong lúc nhất thời hoàn toàn không cách nào trả lời vấn đề này.
"Hừ." Diệp Hồng Tiên thấy hắn như thế, trong miệng phát ra một tiếng bất mãn, lập tức nằm trở lại trên giường, trong miệng lầu bầu.
"Quạ đen trong thiên hạ đều màu đen."
. . .
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Hàn cả người mỏi mệt rời khỏi giường sớm.
Hắn đi tới Chung phủ, nơi mấy ngày này hắn chưa từng ghé qua, tìm đến vị tông sư kiếm đạo Chung Trường Hận.
Đối phương dường như đã sớm đoán được hắn sẽ đến, lúc Từ Hàn vào phủ đã thấy Chung Trường Hận bày biện xong chén trà nhỏ bên trong điện, dường như đã chờ hắn rất lâu.
"Ta nghĩ có lẽ ngươi hôm nay sẽ không có tâm tư học kiếm, không bằng tới nếm thử Tuyết Điêu Vân Đinh Cảnh Trình đưa tới hôm qua." Thấy Từ Hàn vào phòng, Chung Trường Hận ngồi trên giường thấp cùng lúc đó giơ tay lên chén trà chính giữa, cười nói với Từ Hàn.
Mấy ngày nay bởi vì Mặc Trần Tử cho nên Từ Hàn cũng chưa tới chỗ của Chung Trường Hận tu hành kiếm đạo, Chung Trường Hận đương nhiên biết rõ nguyên nhân trong đó.
Từ Hàn lúc này khẽ gật đầu, liền ngồi xuống bên cạnh người Chung Trường Hận, bưng chén trà đã sớm chuẩn bị cho hắn lên, uống vào một ngụm nước trà, lập tức hương trà tỏa ra bốn phía, tràn ngập khoang miệng hắn.
"Tuyết Điêu Vân chính là trà cống của triều Đại Hạ, vương hầu bình thường muốn thu được một ít đã khó càng thêm khó, nói là một hai ngàn vàng cũng không đủ. Đinh chấp sự chuẩn bị lễ dầy như vậy cho tiền bối, chỉ sợ có điều muốn nhờ a." Từ Hàn lúc này đối mặt với ánh mắt của Chung Trường Hận, chậm rãi hỏi.
"Dù cho đám con lừa trọc tự xưng là tứ đại giai không của Long Ẩn tự cũng muốn truyền đạo thống vào Đại Chu, huống chi Đinh Cảnh Trình gã? Người trên đời này đều có mong muốn của mình, nên chẳng có gì lạ." Chung Trường Hận nghe vậy chỉ cười cười, cũng không hề phản bác lại lời nói của Từ Hàn.
Từ Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, trong nội tâm nhưng thầm suy nghĩ, xem ra người dòng chính của Long Tòng Vân cũng không có ý định bỏ mặc Ninh Trúc Mang kiêu ngạo, bên trong đang ngầm tính toán lớn hơn nữa.
Nhưng những chuyện này lại không có quá nhiều liên quan đến Từ Hàn, hắn cũng không có ý định hỏi nhiều.
Vì vậy lúc này xoay chuyển lời nói, hỏi: "Tiền bối, hôm nay tại hạ đến đây, có một chuyện muốn hỏi ngài."
"Về Huyền Cơ hay sao?" Chung Trường Hận lông mày nhíu lại, lại uống vào một chén trà.
"Vâng." Từ Hàn biết chút tâm tư của mình không thể gạt được Chung Trường Hận, lập tức không có ý tứ che giấu, sảng khoái khẽ gật đầu.
"Sao vậy? Ngươi cũng cảm thấy bất công cho đứa bé Tử Ngư kia sao?"
"Từ mỗ đương nhiên hiểu được chuyện Trần huynh nên làm, Từ mỗ đến đây muốn thỉnh giáo chính là tiền bối sao có thể thả Trần huynh trở lại Trần quốc sảng khoái như thế."
Từ Hàn tâm tư kín đáo, chuyện Trần Huyền Cơ trở về Trần quốc nhìn như đơn giản, nhưng trong đó lại cất giấu mầm tai vạ.
Linh Lung Các miệng cọp gan thỏ, người trong thiên hạ Đại Chu đều biết.
Mặc dù có vị tông sư kiếm đạo có thể so với Địa Tiên cảnh là Chung Trường Hận tọa trấn, nhưng lão dù sao không phải là Tiên nhân, với lại lão cũng đã bảy mươi mấy tuổi, vậy thì có thể sống đến bao lâu? Mười năm, hai mươi năm, hay lớn nhất là ba mươi năm, nhưng có ngày lão phải chết.
Lúc đó không có đại năng cấp bậc Tiên nhân trấn giữ thì Linh Lung các lại có thể đi con đường nào?
Từ Hàn biết rõ, biện pháp duy nhất để giải trừ tình trạng của Linh Lung các chính là sinh ra một vị đại năng Tiên nhân cảnh, mới có thể bảo vệ được cơ nghiệp trăm năm của môn phái này vững chắc, mà nhìn chung trong hàng đệ tử của Linh Lung Các, người có khả năng làm được điểm này nhất chỉ có Trần Huyền Cơ.
Chung Trường Hận để cho Trần Huyền Cơ trở về, từ mức độ nào bên trên mà nói, liền đưa tương lai của Linh Lung các đưa vào hiểm địa.
Hoặc có thể nói đưa vận mệnh của Linh Lung các đều đặt ở được trên người được thế nhân xem trọng, đó chính là Diệp Hồng Tiên.
Nhưng bất kể như thế nào, đối với quái vật khổng lồ như Linh Lung các mà nói, cử động như vậy thực sự có chút quá mạo hiểm.
Chung Trường Hận nghe Từ Hàn nói lời ấy, cũng hơi sững sờ, lão trầm con mắt nhìn Từ Hàn hồi lâu.
Lão đương nhiên đã sớm nhìn ra tâm tư của Từ Hàn vượt xa người thường, mà khi hắn hỏi ra vấn đề này, lão mới hiểu được thiếu niên này cuối cùng ở tâm tư kín đáo đạt đến loại tình trạng nào.
"Nếu như ngươi hỏi ra vấn đề này, chắc hẳn trong nội tâm sớm đã có đáp án, vậy cần gì phải hỏi lại ta?"
Từ Hàn lúc này trong lòng chấn động, câu trả lời này tuy rằng không nói rõ, nhưng hiển nhiên đã thừa nhận suy đoán trong lòng của hắn.
Hắn không kìm được ngẩng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ trong phòng, nhìn về phía đỉnh núi Trọng Củ Phong kia.
. . .
Thôn Ngưu Đầu nằm ở Thanh châu, sau thôn là một tòa núi lớn.
Gọi là núi Man Ngưu.
Tương truyền mấy trăm năm trước nơi này từng có một con Man Ngưu(trâu rừng) thành yêu, làm loạn bốn phía, về sau bị Tiên nhân Đạo gia bên trong Thanh Liên quan trấn áp, mới diệt trừ được tai họa này, nhưng núi Man Ngưu cũng được đặt tên như vậy.
Có lẽ đúng theo như lời đồn đại, trên núi Man Ngưu từng có ngưu yêu làm loạn, nhưng hôm nay cái chỗ từng đã là nơi cư trú của Đại Yêu, lại trở thành chỗ cứu mạng cho dân chúng thôn Ngưu Đầu.
Thôn dân chịu đựng qua một năm rét lạnh, nghênh đón ngày xuân trồng trọt.
Tình hình năm nay tốt hơn rất nhiều so với năm trước, ít nhất trước mắt xem ra không có khả năng đại hạn, nhưng thôn dân đã không còn lương thực từ lâu, muốn vẫn cần không ít thời gian đến ngày mùa thu hoạch.
Mà núi Man Ngưu cành lá rậm rạp, thú rừng đông đúc liền thành hy vọng duy nhất để dân chúng trong thôn sống đến ngày đó.
Trong đêm ngày hôm nay, Lưu Cường thân là trưởng thôn Ngưu Đầu dẫn dân chúng trong thôn đi tới núi Man Ngưu lần nữa.
Ban đêm trong núi còn nguy hiểm hơn nhiều so với ban ngày, phần lớn dã thú đều chọn thời gian này ra ngoài, nhưng buổi tối cũng là lúc hoạt động của những loại gà rừng thỏ rừng.
Không dễ để kiếm được những đồ ăn no bụng này, thậm chí nhiều khi cần các thôn dân đánh bạc tính mạng mới có được.
Nhưng hiện tại mùa màng như thế, lựa chọn bày ở trước mặt mọi người thực ra cũng không nhiều, mà cái này dường như là lựa chọn tốt nhất.
Quảng Lâm Quỷ đi theo phía sau Lưu Đinh Đương.
Bọn hắn trốn ở phía cuối cùng đội ngũ, cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau thôn dân.
Vào núi đi săn là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng Lưu Cường lại không lay chuyển được cô con gái bảo bối của mình, dưới sự cầu khẩn liên tục của nàng rút cuộc đã đồng ý dẫn nàng vào núi sâu, thế nhưng vẫn yêu cầu nàng chỉ có thể nhìn, cũng không thể làm ra bất cứ chuyện khác người nào.
Lưu Đinh Đương thật vất vả mới được Lưu Cường đồng ý đương nhiên là liên tục gật đầu, nhưng Lưu Cường vẫn có chút không yên lòng, hắn hiểu rõ tính tình nhanh nhẹn của con gái mình, bởi vậy trước khi đi đã dặn đi dặn lại Quảng Lâm Quỷ cùng nhau tiến tới, nhờ gã. để ý con gái mình.
Quảng Lâm Quỷ rất yêu thích Lưu Cường.
Trong suy nghĩ của Quảng Lâm Quỷ, đại hán trung niên Lưu Cường này là một người tốt mà gã lần đầu tiên gặp được từ khi rời khỏi miếu đổ nát. Ừ, đương nhiên Lưu Đinh Đương cũng có thể coi như là một người tốt.
Tu vi của gã từ ngày đó không hề có chút khôi phục, trong thời gian ngắn gã cũng không tìm được bất cứ nơi nào để đi, bởi vậy nghĩ trước nghĩ sau, thêm với Lưu Đinh Đương cùng Lưu Cường nhiệt tình giữ lại, Quảng Lâm Quỷ liền dứt khoát nán lại bên trong thôn này.
Dân chúng bên trong thôn Ngưu Đầu cũng rất nhiệt tình, tuy rằng ngẫu nhiên có thể nghe được một ít lời nói lảm nhãm, nhưng mọi người cũng đều yêu quý vị thôn trưởng mỗi lần xung phong đi đầu, lại hay thích làm việc thiện kia.
Cuộc sống như vậy tuy rằng trải qua gian khổ, nhưng Quảng Lâm Quỷ lại cảm thấy an tâm, ít nhất so với thời gian gã ở trong miếu đổ nát kia thì thời gian ở nơi đây rất chân thật.
Mà có lẽ bởi vì vị thôn trưởng kia, dân chúng trong thôn cũng tiếp nhận sự tồn tại của Quảng Lâm Quỷ rất nhanh, thế nhưng có đôi khi khó tránh khỏi giễu cợt một tên hòa thượng như gã lại bắt đầu ăn thịt, không những thế còn ăn nhiều hơn cả mọi người, nhưng Quảng Lâm Quỷ lại chỉ lơ đễnh, vòng vo một câu: "Rượu thịt ở bên ngoài, Phật Tổ tại trong lòng." Liền lại tự mình ăn vào.
. . .
Lúc này, trong đội ngũ phía trước truyền đến một hồi dị động. Đám người lập tức khẩn trương, mọi người dưới sự chỉ huy của Lưu Cường bắt đầu trải rộng đội ngũ ra đâu vào đấy, chuẩn bị vây giết.
Nhìn tình hình chắc là một loại thú lớn.
"Đừng có chạy lung tung." Quảng Lâm Quỷ nhìn Lưu Đinh Đương đang cầm theo một cung tên, lại rục rịch tượng mô tượng dạng (*copy coi như được sơ sơ) ở bên cạnh, bất đắc dĩ trợn trắng mắt.
Lưu Đinh Đương mới mười hai tuổi, lại là phái nữ, thân thể còn chưa nẩy nở, cái thanh cung kia là do Lưu Cường làm riêng cho nàng, rất xinh xắn nhưng lực sát thương cũng rất có hạn, chớ nói loại heo rừng sói dữ nào, dù cho gà rừng thỏ tuyết cũng không thể bắn chết.
"Hừ!" Lưu Đinh Đương bị ngăn lại thì dậm chân, rất là bất mãn."Đồ nhát gan."
Nàng thè lưỡi trêu đùa với Quảng Lâm Quỷ, làm cái mặt quỷ, nhưng vẫn thu hồi ý định tiến lên. Mặc dù như thường ngày nàng thường thường hô to gọi nhỏ với cha mình, nhưng liên quan tới khẩu phần lương thực của thôn thì nàng cũng không dám lỗ mãng.
"Nhanh!"
"Bên trái!"
"Bắn tên!"
Lúc này, giọng nói thô kệch của Lưu Cường vang lên, dồn dập lại mười phần hữu lực.
Sau đó đám người dưới sự chỉ huy của hắn bắt đầu không ngừng chuyển động, tiếng xé gió của từng đám mũi tên nhọn vang lên, theo sau chính là một tiếng kêu rên cực lớn của thú rừng.
Trong bóng tối bóng người cùng ánh lửa chớp động, rốt cuộc từng tiếng hoan hô vang lên.
Lưu Đinh Đương cùng Quảng Lâm Quỷ lúc này liếc nhau, nói chung đoán được con mồi đã bị hạ, bọn hắn liền vội vàng tiến lên, đã thấy trong rừng cách đó không xa có một con lợn rừng hình thể cực lớn đang nằm.
Mà thôn dân chịu trách nhiệm vây ráp con mồi đã vây lại, tâm tình của mọi người thật tốt, đã có con heo rừng này, có lẽ gần trăm người trong thôn trong nửa tháng kế tiếp sẽ không phải lo cái ăn cái uống, đây hẳn là một chuyện quá tốt đối với thôn dân vốn đói một bữa no một bữa này.
Lưu Đinh Đương cùng Quảng Lâm Quỷ vội đi tới, khoảng cách gần quan sát con thú lớn hơn bọn hắn gấp mấy lần ở khoảng cách gần.
"Chỉnh đốn nhanh một chút, con mồi lớn như thế rất có thể đưa thú dữ trên núi tới." Lưu Cường thân là trưởng thôn nên kinh nghiệm đi săn vô cùng phong phú, hắn bình tĩnh hạ lệnh, mọi người lúc này bắt đầu buộc chặt con mồi dưới sự chỉ huy của hắn, chuẩn bị mang về thôn.
"Cha, người thật lợi hại." Lưu Đinh Đương nhảy tới trước mặt Lưu Cường, vẻ mặt sùng bái nói.
Nàng đương nhiên thấy rõ, mũi tên gỡ tính mạng con heo rừng xuống là do Lưu Cường bắn ra.
"Ha ha,cũng không phải như vậy." Gương mặt gân guốc của đại hán trung niên kia đỏ lên, trong suy nghĩ của hắn, trên đời này không có bất cứ vật nào có thể so với lời khen ngợi của đứa con gái mình.
. . .
Quảng Lâm Quỷ đi tới trước mặt con heo rừng kia, nhìn trên người nó ghim đầy mũi tên, máu tươi giàn giụa, nhưng dù sao thân thể nó rất khổng lồ, sức sống mãnh liệt kinh người, dù cho đến lúc này vẫn chưa tắt thở.
Thế nhưng mất máu quá nhiều khiến nó đã sớm không có khí lực phản kháng, chỉ là có lẽ bởi vì biết vận mệnh sắp đến với mình, trong mắt nó lại nổi lên sắc thái cực kỳ nhân tính hóa, như là bi thương, như là tuyệt vọng, mà trong miệng lại không ngừng phát ra từng hồi kêu rên.
Quảng Lâm Quỷ nhìn tới mức sững sờ.
"Sao vậy, tiểu hòa thượng không đành lòng phải không? Vậy sau này cũng đừng ăn a." Một vị nam tử trẻ tuổi ở bên thấy gã như thế, một bên nhanh nhẹn dùng dây thừng trói hai chân lợn rừng lại, một bên trêu đùa.
Mà mọi người chung quanh nghe vậy lúc này đều phát ra một hồi cười vang, có thể bắt được con mồi lớn như thế, hiển nhiên mọi người đều rất vui vẻ.
Nhưng Quảng Lâm Quỷ lại không có ý trả lời bọn họ.
Gã nhíu mày, một tay chậm rãi vươn ra vuốt ve trên đỉnh đầu heo rừng, một đạo kim quang gần như u ám không thể thấy rõ tuôn ra từ trong lòng bàn tay gã, phủ lên toàn thân nó.
Nói đến kỳ quái, con heo rừng mới còn gào thét không thôi lúc này lại chợt yên tĩnh trở lại, ngay cả vẻ tuyệt vọng trong mắt cùng một khắc này dần dần nhạt đi, thay vào đó chính là một loại sắc thái tên là bình tĩnh.
Mọi người thấy thế cũng sững sờ, dù sao bọn họ cũng nghĩ không thông, tiểu hòa thượng này còn có thủ đoạn như thế, quả thực khiến các thôn dân hầu như chưa bao giờ đi ra thôn Ngưu Đầu trong lòng kinh ngạc muôn phần.
"Vạn vật có linh." Tiểu hòa thượng nỉ non một câu như vậy, tay kia chợt đưa ra ngoài.
Phốc!
Một đường máu đỏ tươi hiện ra, máu tươi cực nóng mãnh liệt phun ra từ trên người con heo rừng này, bắn tung tóe trên thân mọi người chung quanh.
Trong tay kia của tiểu hòa thượng chẳng biết nắm một mũi tên từ lúc nào, gã cầm trong tay hung hăng đâm vào trong mắt heo rừng, thân mũi tên đâm sâu vào thịt, hầu như đã đến chỗ đuôi tên.
Lợn rừng bị đâm vào chỗ hiểm lúc này thân thể không ngừng vặn vẹo, sau mấy hơi thở mới hoàn toàn mất tiếng thở, chết rồi.
"Ngươi! Làm gì vậy?" Mọi người chung quanh lúc này mới hồi phục thần trí, bọn đồng loạt trợn mắt nhìn về phía Quảng Lâm Quỷ, bọn họ bị bắn lên một người máu tươi khó tránh khỏi cảm thấy xúi quẩy, mà trong lòng càng thêm phẫn nộ với hành vi của Quảng Lâm Quỷ.
Tiểu hòa thượng toàn thân tung tóe đầy máu tươi nhưng lại như chưa nghe được mọi người chất vấn, lúc đó gã chắp tay trước ngực, thần sắc thành kính cúi đầu trước con lợn rừng kia.
"Đã ăn thịt rồi, sao phải làm khổ tâm mình?"
"Ngã phật từ bi, thiện tai thiện tai."
Lúc đó mọi người xung quanh nhìn tiểu hòa thượng trước mắt giống như thay đổi một người khác, nghĩ đến gã ra tay ngoan lệ lúc trước, tức giận trong lòng chợt tan thành mây khói.
Thay vào đó chính là một cỗ không rét mà run thẳng đến thiên linh cái . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.