Từ Hàn đứng ở trước một cái phủ đệ trên đỉnh núi Trọng Củ Phong, do dự rất lâu.
Cuối cùng hắn vẫn đưa tay ra, gõ cửa lớn phủ đệ.
Mở cửa là một đứa bé, môi hồng răng trắng, có chút đáng yêu.
"Tại hạ Từ Hàn. . ." Từ Hàn vào lúc đó vội vàng chắp tay nói.
Nhưng lời vừa ra miệng đã bị đứa bé kia cắt ngang, "Từ Hàn đúng không? Sư bá đã dặn dò ngày hôm này huynh sẽ đến. Đi thôi, đệ dẫn huynh đi gặp sư bá."
Dứt lời, đứa bé kia liền xoay người qua, dẫn Từ Hàn đi vào sâu trong phủ đệ.
Từ Hàn sững sờ, lúc này phóng ra bước chân đuổi kịp đứa bé kia.
Hôm qua Trần Huyền Cơ tự mình tới cửa đưa cho Từ Hàn một lá thư. Mà nội dung bức thư lại rất đơn giản, nếu nói nó là một phong thư, chẳng bằng nói là một lời mời. Mời Từ Hàn ngày hôm nay đi tới phủ đệ này, gặp mặt chủ nhân nơi đây một lần.
Phủ đệ không lớn, nhưng lại cực kỳ khác biệt.
Các vật bày biện trong phủ nhìn qua đều rất cổ xưa, theo đồ cổ đến tranh chữ hiển nhiên đều là đồ vật hiếm có trên thế gian, cũng không đường hoàng, ngược lại mang theo một cỗ cảm giác xưa cũ.
Từ Hàn theo đứa bé kia xuyên qua chính điện trong phủ, đi tới một chỗ đất trống có thể coi là rộng lớn.
Trên mặt đất phủ vật liệu bằng đá cực tốt, ra vẻ bóng loáng, lại quét dọn không nhuốm bụi trần.
Mà chỗ đó có một vị lão giả áo đỏ đang khoanh chân ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-phong/1113751/quyen-2-chuong-75.html