Cô độc lâu rồi, nếu có người làm bạn cũng là không tệ. 
Đó là lời nói mà năm đó Thương Hải Lưu đã nói với Từ Hàn lúc tiếp nhận hắn. 
Mà trong lòng Từ Hàn lúc này cũng không kìm được sinh ra ý nghĩ như vậy. 
Sở Cừu Ly cũng được, Diệp Hồng Tiên cũng được, hay là Tống Nguyệt Minh không vui không buồn ở trước mặt mình, cũng cho Từ Hàn rất nhiều cảm thụ rất khác biệt, hắn không thể nói ra loại cảm thụ này rốt cuộc là cái gì, nhưng điều không thể phủ nhận chính là, cảm thụ như thế khiến Từ Hàn cảm thấy rất an tâm. 
Hắn mỉm cười, theo chân Tống Nguyệt Minh vẫn còn líu ríu nói không ngừng nghỉ, đi tới chỗ trường diễn võ kia. 
... 
"Nhanh! Nhanh! Đệ tử của Huyền Hà Phong đây " 
Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh vừa mới đi đến trước cái trường diễn võ kia, liền nghe một trận hô to dồn dập, mà cả đám người trước mắt cũng loạn thành một bầy, dường như có chuyện lớn gì đó phát sinh. 
Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh liếc nhau, đều vội vàng bước nhanh về phía trước. 
Chờ bọn hắn đi đến sát trường diễn võ, xâm nhập đám người, lại thấy một vị đệ tử áo xanh sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, chỗ ngực là một đám đỏ thẫm nhìn thấy mà giật mình, máu tươi càng thuận theo miệng vết thương mà không ngừng tuôn ra, đảo mắt đã nhiễm đỏ cả mặt đất quanh người y. 
"Chuyện này..." Tống Nguyệt Minh thấy thế sắc mặt cũng biến hóa, thi đấu sơn môn là cuộc đấu đao kiếm, có người bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-phong/1113714/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.