Chẳng mấy chốc khoảng thời gian này sẽ bị lớp bụithời gian bao phủ, mãi mãi chìm sâu vào khoảng trống mênh mông gọi làhồi ức. Có thể chúng tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại, hoặc nếu có, cũng chỉ như những kẻ qua đường đứng nhìn nhau mà thôi.
—oo0oo—
ĐƯỜNG PHI
“Có tin gì mới không?”
Tôi hỏi Thiên Luân trong bữa ăn sáng, cố nén tiếng ngáp dài. Như đãthành thông lệ, không cần biết đêm hôm trước chúng tôi làm gì, mệt mỏira sao thì Khải Nam vẫn sẽ đánh thức chúng tôi lúc 7 giờ đúng.
Tôi không phủ nhận đâu, cậu ta quả thật là tay phiền phức nhất thế giới.
“Động đất ở Haiti, Indonesia dựng tượng Obama.” –Chí Bân nói, chồmngười qua vai Thiên Luân để đọc ké tờ báo –“Và một gã đầu bếp đã bị cáckhách hàng của mình ám sát vì lỡ bắt họ chờ quá lâu.”
“Mục đó nằm ở đâu? Sao tôi không thấy?” –Thiên Luân ngạc nhiên hỏi
“Ngay tại đây. Và gã đầu bếp đó là Khải Nam chứ ai vào đây nữa.”
“Nếu cậu ta nghe được thì tên bài báo sẽ bị đổi lại là: ‘4 thực khách bị ngộ độc thực phẩm vì lỡ dại chê bai đầu bếp của mình’ đấy.” – Tôithì thào cảnh báo cậu ta.
Dĩnh Ngôn vừa xuất hiện ở ngưỡng bật thang. Thực ra thì tôi chỉ nhậnra cô ấy khi Thiên Luân huých vào vai tôi. Lạ thật, Dĩnh Ngôn và tiếngquát tháo luôn song hành cùng với nhau mà.
Sống cùng một thời gian rồi nên tôi cũng hơi hiểu hai chị em nhà nàymột chút. Dĩnh Hân ngây ngô do mất trí thì không nói, ngay cả Dĩnh Ngôntôi thấy cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-phia-duoi-bau-troi/123990/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.