Tôi đưa tay vén tóc em sang một bên,bỗng nhiên lại nghĩ: bất luận trời và biển mênh mông thế nào, nhưngkhoảng khắc này lại chỉ có duy nhất hai chúng tôi.
Cứ thế này mãi cũng không tệ.
—oo0oo—
DỊCH KHẢI NAM
Thiên Luân và Chí Bân luôn cho rằng tôi rất giống mấy ông quản gialắm điều. Thực ra tôi nghĩ mình chỉ đảm đang thôi, thời buổi này contrai cái gì cũng cần phải giỏi một tí.
Nấu ăn có thể xem là sở thích lớn nhất của tôi. Tôi luôn hào hứng với việc thử nghiệm những mùi vị mới và thích cả cảm giác ai đó ăn thức ăncủa mình. Đó cũng là lý do khiến tôi luôn đánh thức mọi người thật sớmđể họ có thời gian làm chuột bạch cho món điểm tâm mà tôi sáng chế. Dùviệc này đôi khi phản tác dụng vì Thiên Luân hoặc Dĩnh Ngôn thường buồnngủ đến mức họ chỉ tọng bừa thức ăn vào bụng rồi khen tôi lấy lệ màthôi.
Bù lại, trong nhà vẫn có một người biết thưởng thức những món ăn của tôi. Còn ai khác ngoài Dĩnh Hân nữa chứ?
Cơ thể Dĩnh Hân khá yếu ớt, lại thêm căn bệnh tim mạch vành nên chếđộ ăn uống của cô ấy luôn được kiểm soát rất nghiêm ngặt. Tuy vậy, thỉnh thoảng vì yêu cầu của món ăn, tôi đều có hơi cho gia vị quá tay mộtchút.
“Thế nào ? Món hôm nay có vừa miệng không?” –Tôi kéo chiếc đĩa trước mặt con bé ra, hồi hộp hỏi.
“Anh muốn em nói thật hay nói dối?” –Dĩnh Hân nheo mắt, láu lỉnh đáp trả.
“Nói dối đi.”
“Ừm, trong đời em chưa từng ăn món gì tuyệt đến vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-phia-duoi-bau-troi/123988/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.