Vào một sáng sớm mùa đông, Phương Dịch hoảng loạn cầm cặp sách, mang vội đôi giày liều mạng mà chạy.
"Phương Dịch!" mẹ cậu lớn tiếng gọi "Em gái mày quên mang theo vở bài tập, mang sang cho nó đi!"
Dương Quyên vội vội vàng vàng chạy từ trong nhà đuổi theo "mau mau mang đến cho nó"
"Mẹ, con cũng sắp trễ giờ mất rồi! Huống chi trường của cả hai cũng không chung hướng" Phương Dịch lúng túng đáp.
"Mày đến muộn một lát cũng chả ảnh hưởng, em gái mày nhỏ như thế không lẽ muốn nó bị thầy giáo phạt sao? Mày xem, rõ ràng làm anh mà việc nhỏ nhặt như vậy cũng chẳng thể giúp được nó?" Dương Quyên tức tối cao giọng quát.
Cùng lúc đó, Phương Kiều chỉnh tề xách cặp sách từ trong phòng đi ra ngoài, đi tới cửa liền xỏ giày chuẩn bị đi ra ngoài, không thèm nhìn lấy cậu một cái.
"Nhưng mà con không có xe đạp, tại sao không nhờ anh ấy đi."
"Đứa nhỏ này thật tình! Mày xem anh trai mày là năm cuối cấp 3 rồi, học hành cũng cực khổ như thế, sao có thể phiền nó mấy cái này được! Cứ phải nhiều lí do thế à? Còn không mau đi để em gái chịu phạt thì chắc mày cũng không cần ăn cơm tối nay đâu!"
Dương Quyên vừa luyên thuyên vừa nắm chặt hai vai của Phương Dịch đẩy ra ngoài.
Mặc dù không tình nguyện nhưng xem ra cũng đã sắp trễ rồi, Phương Dịch cầm lấy tập, chạy thật nhanh xuống lầu. Vượt qua hành lang vừa bẩn vừa tối tăm, Phương Dịch nửa chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-pham-gia-re/2677444/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.