Có lẽ đã tập mãi thành quen, mỗi ngày trước khi đi làm, Tạ Vân Lễ sẽ luôn nhìn cô, chờ đợi nụ hôn của cô.
Nếu cô đứng yên, hoặc nhất thời chưa nhận ra, anh cứ lẳng lặng nhìn cô chăm chú, đợi cô hành động.
Có điều, lần nào Ôn Nhiễm cũng ngại ngùng, thẹn thùng không dám mở mắt.
Ngay cả lúc cô hôn, nhịp thở cũng không ổn định.
Sau đó, cô thận trọng mở mắt, đối diện với ánh mắt sâu sắc dịu dàng của anh.
Anh cười: “Nhớ nhắn tin cho anh, nhớ ăn cơm đàng hoàng.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “... Anh cũng vậy, phải, ăn uống đầy đủ.”
Tạ Vân Lễ định xoay người, nhưng rồi anh chợt vươn tay nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, khẽ hôn vào môi cô: “Anh đi đây…”
“Vâng…”
Nói phải đi, nhưng rõ ràng, anh chẳng nỡ.
Ôn Nhiễm bèn ngoan ngoãn để anh ôm thêm một lát, cuối cùng cô vẫn sợ anh đến trễ, Tạ Vân Lễ đành quay người rời khỏi trong tiếng thúc giục của cô.
Tạ Vân Lễ đi rồi, cô lập tức lăn mấy vòng trên giường, sau đó kéo chăn che kín mặt.
Làm sao bây giờ, cô xấu hổ quá…
Lúc vào phòng, dì Chúc thấy cô đang cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra mỗi gương mặt nhỏ đỏ bừng.
Đương nhiên, dì Chúc biết đêm qua họ đã ngủ chung một phòng. Hôm nay khi tới, dì đã thấy cửa phòng của Tạ Vân Lễ mở toang, bên trong không có ai, huống chi cũng sắp đến giờ anh thức dậy.
Phải biết rằng Tạ Vân Lễ chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3713499/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.