“Được.” Ôn Nhiễm gật đầu.
Cô không hỏi đi đâu, đương nhiên không sợ Tạ Vân Lễ sẽ bán người ngốc nghếch như cô.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn nhiều lắm, khoảng cách tương đối xa, lái xe qua đó cộng thêm kẹt xe, phải mất tầm bốn mươi phút.
May thay, bây giờ cô cũng phần nào thích nghi việc ngồi xe anh rồi.
Khi họ đến nơi, mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng, các cặp đôi nắm tay sóng vai dạo khắp phố phường, hai bên đường treo đầy đèn con thỏ xinh đẹp tinh xảo.
Tạ Vân Lễ bao nguyên một nhà hàng buffet xoay tròn nằm trên một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố. Vừa ra khỏi thang máy, Ôn Nhiễm đã choáng ngợp trước cách bài trí xung quanh.
Nhưng toàn bộ nhà hàng vắng vẻ, cô chỉ thấy hai nhân viên phục vụ đang bận rộn.
“Cũng chỉ có… hai chúng ta thôi sao?”
“Ừm.”
Dù hiếm ra ngoài thế nào thì cô vẫn biết, Tạ Vân Lễ đã bao cả nhà hàng.
“Vậy… có phải, tốn kém quá rồi không?” Nhìn đồ ăn ngon trải dài hai bên, Ôn Nhiễm lúng túng hỏi: “Chúng ta… cũng không ăn nổi, nhiều như thế mà?”
“Nên khẩu phần ăn rất ít.” Tạ Vân Lễ dẫn cô tìm chỗ ngồi xuống: “Hôm nay là dịp đặc biệt, tốn kém một chút thì tốn kém một chút thôi, không sao.”
Ôn Nhiễm hít sâu một hơi.
Lần đầu tiên cô đến nơi thế này, vì nhà hàng nằm trên tầng cao, ban nãy Tạ Vân Lễ còn hỏi liệu cô có sợ không.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3712044/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.