Đến cửa phòng, Ôn Nhiễm đột nhiên xấu hổ. Cô loanh quanh trên hành lang, khi nghe thấy tiếng Tạ Vân Lễ lên lầu, cô vội vàng đứng ở cửa.
Sao mình hồi hộp như vậy? Vì sao lại hồi hộp chứ?
Làm thế nào mới có thể ngừng hồi hộp đây, như mỗi lần anh tặng quà cho cô đấy?
Tạ Vân Lễ tặng cho cô nhiều quà, trông anh rất tự nhiên.
Khi lên lầu, thấy cô đứng lưỡng lự ở cửa phòng ngủ của anh, Tạ Vân Lễ chợt cảm thấy rất thú vị: “Quà để trong phòng à?”
“Vậy anh vào nhé?”
Ôn Nhiễm vẫn đứng cản đường anh, ấp úng: “Hay… hay, hay chờ một lát…”
Trong mắt Tạ Vân Lễ ánh lên niềm vui: “Món quà này cần phải chờ sao?”
“Vâng… vâng…” Ôn Nhiễm cúi đầu không nhìn anh, tựa như cũng muốn anh xem, rồi lại ngại để anh vào trong. Đấu tranh hồi lâu, cô mới lấy hết can đảm nói: “Nếu… nếu anh không thích…”
Tạ Vân Lễ chân thành bảo: “Anh đã nói rồi, chỉ cần em tặng thì anh sẽ thích hết.”
Ôn Nhiễm nghiêng đầu: “... Vì sao?”
“Vì sao à…” Tạ Vân Lễ thấp giọng lặp lại câu hỏi của cô: “Vậy em thương Ca Ca, vì sao thương? Nếu bé không đáng yêu, em sẽ không thương bé à? Nếu bé không nghe lời em, quậy phá trong nhà, làm hư đồ của em, em còn thương bé không?”
Ôn Nhiễm gật đầu, kiên định đáp: “Có, bé là Ca Ca của em… Dù bé thế nào, em cũng thương.”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Thế nên, vì sao anh không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3679133/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.