Đang bối rối, Ôn Nhiễm thấy anh cầm lược, cẩn thận chải tóc cô.
“Được rồi.”
Ôn Nhiễm sờ lên tóc mình, quả nhiên đã được anh chải gọn gàng mềm mượt.
Trong nhận thức của mình, từ trước tới nay cô chưa từng thấy đàn ông làm chuyện như thế. Trong sách không có, trên phim truyền hình không có, bố cô cũng chưa bao giờ chải tóc cho cô. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ thấy mỗi mẹ và dì Chúc làm việc này. Cô không ngờ Tạ Vân Lễ lại kiên nhẫn ngần ấy, vì tóc cô vừa dài vừa dày, ngay cả chính cô cũng thường rầu rĩ về việc chải tóc.
Vào lúc cô định quay đầu nhìn anh, Tạ Vân Lễ bỗng nhiên rời mắt đi, xoay người nói: “... Anh chuẩn bị bữa tối đây, em chơi với Ca Ca một lát nhé.”
“... Hửm?”
Cô bỗng nghe thấy giọng anh khàn hẳn, tai cũng đỏ lên, do anh nóng sao?
Ôn Nhiễm lặng lẽ hỏi Ca Ca: “Anh ấy giỏi thật… nhỉ?”
Ca Ca nghiêng đầu, tỏ vẻ mình không hiểu cô đang nói gì.
Thấy anh vào phòng bếp, Ôn Nhiễm sực nhớ ra một điều.
Nhưng muốn ngăn cản anh thì đã chậm mất rồi.
Ở phòng bếp, thấy đồ trong thùng rác, Tạ Vân Lễ nhíu mày.
Một giây sau, câu hỏi Ôn Nhiễm sợ nhất đã đến…
“Ôn Nhiễm, buổi trưa em ăn gì?”
Ôn Nhiễm ấp úng: “Không… không ăn gì cả…”
Tạ Vân Lễ: “Chưa ăn gì hết à?”
“Không, em không đói, em đã ăn… bánh quy, còn uống sữa…” Ôn Nhiễm hệt như đứa trẻ làm sai, đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3653067/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.