Anh hỏi cô, muốn anh cõng cô lên lầu, giống nam chính cõng nữ chính không?
Ôn Nhiễm sửng sốt. Cô xem cảnh nam chính cõng nữ chính trên TV, hai người còn nhìn nhau cười, rồi cô thấy Tạ Vân Lễ tới bên cạnh cô.
Trông anh thật sự đang nói thật.
Cứ như chỉ cần cô gật đầu, Tạ Vân Lễ sẽ lập tức khom người cõng cô lên, như nam chính trong TV.
Vào lúc cô đang mù mờ, Tạ Vân Lễ đến gần cô thêm một bước. Ôn Nhiễm như phản ứng kịp, hốt hoảng lắc đầu: “Không không, không cần đâu, em tự, đi được…”
Màu đỏ nhuộm hết vành tai cô với tốc độ mắt thường có thể thấy, sau đó lan vào hai gò má.
- Rõ mồn một, cô đang thẹn thùng.
Nhưng Ôn Nhiễm cũng chỉ lộ vẻ thẹn thùng mấy giây, sau đó cô vội vàng ẵm Ca Ca bước về phía cầu thang, giữa chừng còn suýt vấp ngã.
Cô nghe thấy Tạ Vân Lễ nói: “Cẩn thận một chút, đừng đi nhanh quá.”
“Ừm… ừm.” Ôn Nhiễm vừa bế Ca Ca lên lầu, vừa lẩm bẩm với anh như đang động viên mình: “Em tự làm được, em làm được…”
Mãi đến khi thấy cô lên tầng hai, Tạ Vân Lễ mới thu tầm mắt về, cười tự giễu.
Ôn Nhiễm là một cô bé dễ khiến người ta nảy sinh khát vọng bảo vệ, nên nhiều khi anh cũng vô thức chăm sóc cô như trẻ con. Nhưng không ít lần, anh sẽ đột nhiên phát hiện cô đã vượt khỏi phạm trù trẻ con từ lâu, thậm chí còn lóe lên một vài suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3651404/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.