Dì Chúc cười: “Dì đã bảo mà, nào ai mà không thích tranh cháu vẽ được, trừ phi mắt có vấn đề.”
“Cháu còn… mơ thấy anh ấy, mơ thấy anh ấy… cùng ngắm, bầu trời sao buổi tối.”
Dì Chúc ôi chao: “Giấc mộng này đúng là… có lẽ ngày nào đó sẽ biến thành sự thật đấy.”
Rõ ràng Ôn Nhiễm vô cùng vui vẻ, đứng dậy bước một vòng quanh dì Chúc.
Lâu lắm rồi cô mới hân hoan như thế, thuở nhỏ, cô thể hiện niềm vui bằng cách chạy vòng quanh người thân thiết. Hành động biểu lộ cảm xúc kiểu trẻ con này, hầu như không còn xảy ra kể từ khi cô trưởng thành nữa.
Trước đó cô còn lo lắng không thôi, sợ Tạ Vân Lễ không hài lòng hoặc không thích quà cô tặng.
Nào ngờ, Tạ Vân Lễ không chỉ ưng ý hết mức mà còn khen ngợi cô.
Dì Chúc cười tủm tỉm nhìn cô vòng quanh, đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa.
Nghe thấy âm thanh, Ôn Nhiễm ngẩn ra: “Có phải, Tạ Vân Lễ không ạ?”
Dì Chúc bảo: “Để dì xuống xem.”
Nhưng lúc Ôn Nhiễm ghé vào đầu cầu thang tầng hai đợi một lát, lại không nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Vì đó là người lạ.
Dì Chúc cứ tưởng Chu Duy hay Tạ Vân Lễ bất chợt đến, gần đây hai người thường qua mà không báo trước, hoặc tới ăn cơm, hoặc để tặng quà cho Ôn Nhiễm.
Kết quả dì xuống lầu xem thì thấy bảo vệ.
Dì Chúc vội vàng mở cửa: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Dì ơi là thế này, mấy ngày trước chúng tôi thấy một chàng trai trẻ quanh quẩn ở gần cửa chính. Hôm nay cậu ta tới nữa, thậm chí còn thừa cơ chủ nhà đi vào để chạy theo sau. Chúng tôi bắt cậu ta, cậu ta nói cậu ta quen biết người nhà này. Bây giờ dì sang đó xem một chút được không?”
“Quen biết người nhà này? Chẳng lẽ quen cậu Tạ?”
Dì Chúc thầm nghĩ, dù sao cũng không thể là dì, càng không thể là Ôn Nhiễm. Người dì quen biết sẽ không tìm đến nơi này, Ôn Nhiễm lại càng không, ngay cả người bạn duy nhất là Tiểu Trí cũng không biết cô sống ở đây.
Bảo vệ kể: “Bọn tôi hỏi cậu ta nhưng cậu ta cứ im lặng, chỉ nói mình quen chủ nhà này. Tôi nghĩ vẫn nên mời dì qua xem thử, nếu dì không biết, bọn tôi sẽ giao cho cảnh sát.”
“Được. Chờ một lát, tôi lên thay đồ rồi đi với cậu ngay.”
Dì Chúc vội vàng lên lầu báo với Ôn Nhiễm mình phải tới chỗ quản lý, sau đó dì rời đi cùng bảo vệ.
Một chuyến này mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Ôn Nhiễm đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy dì Chúc quay về, cô còn xuống lầu xem, dì cũng không cầm theo điện thoại.
Rõ ràng dì nói đến chỗ ban quản lý, sao lâu như thế mà vẫn chưa về? Đã gần nửa tiếng trôi qua, dù xảy ra chuyện gì, dì cũng nên về rồi mới phải.
Dì Chúc chưa bao giờ rời xa cô quá lâu mà không có nguyên do. Ngay cả lần dì Chúc đột ngột nhập viện, dì cũng báo Ôn Nhiễm mình có thể về muộn, còn gọi Tạ Vân Lễ đến với cô, vì nếu bên cạnh không có ai trong thời gian dài, cô sẽ sợ hãi, sẽ bất an.
Ôn Nhiễm lo lắng đợi trong phòng khách, dường như Ca Ca cũng cảm nhận được tâm trạng của cô, bé đến dụi dụi vào chân cô. Ôn Nhiễm bế bé lên, chạy ra sân nhìn quanh, nhưng cô không thấy gì cả.
Nơi đây cách cổng một đoạn không gần, ngoài một số cư dân qua lại ở đằng xa, cô không thể thấy ai khác.
Trái lại, hàng xóm đi ngang qua, bắt gặp Ôn Nhiễm thì có phần kinh ngạc. Vì trong suốt hai năm nay, ít nhiều gì họ cũng đã gặp dì Chúc nhưng chưa từng thấy Ôn Nhiễm.
Ở đây, các biệt thự cách nhau một khoảng nhỏ, dân cư giàu có, độ riêng tư cao, ngay cả dì Chúc cũng chỉ thi thoảng gặp hàng xóm. Còn người không hề ra sân như Ôn Nhiễm, khả năng chạm mặt hàng xóm càng ít hơn, vậy nên hàng xóm cũng bất ngờ khi gặp cô, có lẽ đây là lần đầu tiên họ thấy ngoại hình của Ôn Nhiễm.
Đối với hàng xóm, họ chỉ vô tình thấy một cô gái xinh đẹp. Nhưng đối với Ôn Nhiễm, việc bất ngờ chạm mắt với người xa lạ còn khiến cô trở nên bất an hơn.
“Dì Chúc… dì Chúc, sao vẫn chưa… về?”
“Ca Ca. Dì Chúc đi đâu rồi? Sao… vẫn chưa về?”
Ca Ca không hiểu cô nói gì, chỉ đành im lặng nằm sấp trong lòng cô, ngước đầu nhỏ lên nhìn cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Gần mười phút nữa trôi qua, đã hơn nửa tiếng đồng hồ, Ôn Nhiễm quanh quẩn trong phòng khách, sốt ruột nắm chặt tóc. Lẽ ra dù thế nào dì Chúc cũng nên quay về rồi, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, trở nên sợ hãi.
“Dì Chúc vẫn chưa quay lại… Dì ấy, dì ấy xảy ra chuyện gì ư? Gặp phải người xấu? Mình nên… làm sao giờ?”
Vì bất an sợ sệt quá, cô bắt đầu cắn ngón tay mình không ngừng, khắp người căng thẳng run lẩy bẩy.
Cô biết mình nên ra ngoài tìm dì Chúc, văn phòng quản lý cách cổng chính không xa, cô vẫn nhớ rõ.
“Không thể đợi nữa, không thể đợi nữa, dì Chúc… không cầm theo điện thoại, cũng không mang, tiền.”
Cô hoảng loạn lấy áo lấy tất, qua loa mặc vào xong, cô định ra ngoài ngay. Nhưng khi tới cửa, cô bỗng nghĩ đến một việc, bèn về phòng mình cầm theo điện thoại.
Cất điện thoại vào túi, Ôn Nhiễm chợt nhớ mình từng đồng ý với Tạ Vân Lễ, bất luận muốn ra ngoài hay làm gì cũng phải nói cho anh biết.
Vậy phải báo Tạ Vân Lễ về chuyện này sao?
Từ nhỏ đến lớn, mấy việc tương tự như chuẩn bị ra ngoài, cô ít khi tự quyết định, đa số thời điểm, cô luôn làm theo hướng dẫn của người khác.
Nếu tự quyết định một vấn đề nào đó, cô cũng sẽ hỏi ý kiến người bên cạnh. Nhưng bây giờ bên cạnh cô không có ai, một bé cún không thể góp ý kiến cho cô.
Ôn Nhiễm lấy di động ra, tìm đến khung chat của Tạ Vân Lễ. Suy nghĩ một lát, cô vẫn bấm gọi điện cho anh.
Nếu rời nhà mà không nói Tạ Vân Lễ biết, có lẽ anh sẽ… tức giận đúng không?
Đã đồng ý thì không thể đổi ý, nên Ôn Nhiễm quyết định phải báo cho anh.
Cô bấm gọi, chỉ mới hai giây Tạ Vân Lễ đã bắt máy.
Anh chưa kịp lên tiếng, Ôn Nhiễm đã hoảng hốt nói ngay: “Tạ Vân Lễ, em… em…”
Vì quá nôn nóng, cô suýt thở không ra hơi, giọng nói run rẩy.
“Anh đây, Nhiễm Nhiễm, đừng vội.” Tạ Vân Lễ hạ giọng: “Em cứ từ từ nói, xảy ra chuyện gì?”
Ôn Nhiễm hít vào một hơi, lắp ba lắp bắp: “Em, em muốn nói cho anh biết… em muốn ra ngoài, em muốn… muốn ra ngoài.”
Nói liền một hơi xong, Ôn Nhiễm nghe thấy bên kia điện thoại truyền tới tiếng bước chân gấp gáp và âm thanh đóng cửa, nhưng giọng Tạ Vân Lễ vẫn bình tĩnh: “Được, vậy em nói cho anh biết, em muốn đi đâu?”
Hình như anh mới vội vã rời phòng, hơn nữa còn đóng cửa.
“Dì Chúc… dì Chúc ra ngoài, chưa về, đã, đã ba mươi bảy phút rồi.” Ôn Nhiễm thở hổn hển, giọng nói không rõ, nghẹn ngào run rẩy: “Em sợ… Tạ Vân Lễ, em sợ lắm… Em muốn ra ngoài, ra ngoài tìm dì Chúc…”
Bên kia điện thoại, tiếng bước chân dừng lại: “Dì Chúc chưa về à? Trước tiên em đừng gấp, chậm rãi hít sâu một hơi, sau đó từ từ nói anh nghe, dì Chúc có bảo em dì đi đâu không?”
Ôn Nhiễm nghe lời anh, hít sâu vào: “Hình như… có người đến tìm dì ấy. Dì ấy bảo… dì ấy phải… sang ban quản lý… Điện thoại cũng, không đem theo!”
Khi cô sốt ruột, lời lẽ vốn không rõ sẽ càng thêm đứt quãng trúc trắc, thậm chí tiếng hít thở cũng trở nên gấp gáp.
“Bình tĩnh nhé em, có thể dì Chúc bị chuyện gì đó trì hoãn, bên ban quản lý giải quyết nhiều việc khá chậm.” Tạ Vân Lễ nhấn mạnh từng câu từng từ: “Em nghe anh nói, Nhiễm Nhiễm, tạm thời em đừng ra ngoài, anh sẽ sang đó, cùng lắm mất mười lăm phút thôi. Em ngoan ngoãn chờ anh, nhé?”
Ôn Nhiễm lưỡng lự: “Nhưng… nhưng dì Chúc…”
“Anh sẽ gọi cho bên quản lý ngay, hỏi xem có chuyện gì, sau đó gọi cho em. Em ở biệt thự, nhớ nghe điện thoại của anh đấy.” Dừng một chút, Tạ Vân Lễ dặn thêm: “Nếu người ngoài nhấn chuông cửa, em tuyệt đối đừng mở. Cứ ngoan ngoãn đợi với Ca Ca ở trong biệt thự, biết không?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Cúp điện thoại, Tạ Vân Lễ gọi vọng ra ngoài hành lang: “Chu Duy? Chu Duy đâu?!”
Chưa từng có nhân viên nào thấy anh lớn tiếng kêu Chu Duy đến vậy, gần như hét lên. Họ sợ hãi, lập tức hỗ trợ gọi Chu Duy vừa mới vào nhà vệ sinh.
Chu Duy vội vã mặc quần bước ra, thấy Tạ Vân Lễ sầm mặt nhíu chặt mày, cứ như đã xảy ra chuyện lớn.
Chu Duy lập tức căng thẳng.
Tạ Vân Lễ vừa tìm số điện thoại chỗ bảo vệ, vừa tiến về phía thang máy, không hề ngẩng đầu: “Tôi qua biệt thự một chuyến, đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Duy nhanh chóng lấy chìa khóa ra: “Sếp Tạ, không cần tôi lái xe đưa anh về sao?”
“Không cần, cậu ở công ty, đừng theo tôi!” Tạ Vân Lễ không quay đầu, bước thẳng vào thang máy, nhanh đến mức Chu Duy không đuổi theo kịp.
Quản lý kỹ thuật gọi Chu Duy ban nãy tới hỏi anh ta: “Có chuyện lớn gì thế? Tôi chưa bao giờ thấy sếp Tạ đáng sợ như vậy, rén hết cả người.”
Chu Duy thầm nghĩ, chín mươi phần trăm bên phía Ôn Nhiễm đã xảy ra chuyện, mười phần trăm còn lại công ty sắp đi đời rồi.
Anh ta suy tư, vế trước nhiều khả năng hơn, vì vế sau chắc không thể đâu. Gần đây lợi nhuận và tiến độ của công ty rất tốt, tiền thưởng quý này của anh ta cũng tăng lên không ít.
Nghĩ thế, Chu Duy có phần lo lắng, đừng nói Ôn Nhiễm đã gặp bất trắc đấy?
Vậy tiêu rồi, tuy chỉ gặp mấy lần nhưng Chu Duy thật sự cảm thấy Ôn Nhiễm là một cô gái tốt, vừa lương thiện vừa dịu dàng. Một vài triệu chứng của bệnh tự kỷ chỉ khiến cô trông như một đứa trẻ vô tội, làm người ta không khỏi muốn chăm sóc cô.
Chưa kể, theo anh ta quan sát gần đây, phần lớn cảm xúc của Tạ Vân Lễ sẽ chịu ảnh hưởng bởi Ôn Nhiễm. Một khi Ôn Nhiễm gặp chuyện, anh sẽ lập tức gác lại việc của công ty quay về giúp cô.
Nếu đổi thành trước kia, việc này không có khả năng lắm. Dù sao trong hai năm nay, Chu Duy luôn làm việc bên cạnh Tạ Vân Lễ cũng biết rõ, số lần Tạ Vân Lễ về biệt thự ít ỏi đến đáng thương. Ngay cả quà dịp lễ Tết, anh cũng bảo anh ta qua tặng, khiến Chu Duy cứ tưởng quan hệ vợ chồng của họ chỉ là hữu danh vô thực.
Ngờ đâu, mọi chuyện lại đột nhiên biến chuyển theo hướng này.
Khi gọi điện cho bên quản lý, Tạ Vân Lễ mới biết con trai dì Chúc tới.
Hiện giờ vẫn chưa tới đợt nghỉ, còn hơn một năm nữa con trai dì Chúc mới tốt nghiệp, cậu ta vốn không nên xuất hiện ở đây. Huống hồ, dù giữa chừng cậu ta muốn về nước, chí ít dì Chúc cũng nên biết trước.
Nhưng tình hình bây giờ thế này, con trai dì Chúc Kiều Tử Hằng đã về nước, còn quanh quẩn trước cửa khu biệt thự nhiều lần. Sau khi bị bảo vệ bắt, cậu ta nói cậu ta quen chủ nhà ở đây, dì Chúc tới xem thì mới biết là con trai mình.
Lúc này dì Chúc đang cãi nhau với con trai.
Vì cậu ta không chỉ bỏ việc học, mà còn dắt theo một cô bạn gái cũng là du học sinh, cả hai lén về nước. Chắc hết tiền rồi không còn chỗ để đi, nên cậu ta mới tìm tới dì Chúc.
Ngồi trên xe, Tạ Vân Lễ gọi cho Ôn Nhiễm, Ôn Nhiễm lập tức bắt máy: “... Tạ Vân Lễ sao?”
“Anh đây, em ở nhà đúng không?”
“Vâng… em không… không ra ngoài, em ở nhà… chờ điện thoại của anh.”
Giọng cô vừa ngoan ngoãn vừa lo âu, xem ra cô ở nhà một mình đã sợ lắm rồi, trong lòng Tạ Vân Lễ mềm nhũn: “Đừng sợ, con trai dì Chúc đến, dì Chúc đang nói chuyện với cậu ta nên không chú ý thời gian thôi.”
Hai mẹ con gây gổ, con trai còn dẫn theo bạn gái, dì Chúc càng không thể nhờ bảo vệ về báo cho Ôn Nhiễm. Họ tranh chấp không để ý thời gian, vào lúc tức giận thật sự, con người sẽ dễ quên một số chuyện quan trọng.
Sở dĩ anh không để Chu Duy lái xe vì sợ anh ta chậm trễ thời gian, tốc độ lái của Tạ Vân Lễ nhanh hơn hẳn.
Chỉ cần không vi phạm pháp luật, anh sẽ tìm nhiều đường tắt, mất tầm mười mấy phút đã đến nơi. Chu Duy tuyệt đối không làm được, dù tăng tốc độ cỡ nào, anh ta cũng phải mất hơn hai mươi phút.
Tạ Vân Lễ ít khi tự lái xe cũng vì một nguyên nhân: Anh ghét lãng phí thời gian trên đường nên lái xe rất nhanh, chưa kể lộ trình của anh không giống bất kỳ hệ thống hướng dẫn nào. Trong đầu anh lưu sẵn hệ thống hướng dẫn tự động vừa phức tạp vừa rõ ràng, chẳng khác nào tấm bản đồ thành phố. Từ mỗi một con đường cái lớn cho đến từng hẻm nhỏ kín đáo, anh nhớ tất cả nhớ kỹ càng. Từ lúc học ở nước ngoài, anh đã như thế rồi.
Lương Trạch Kỳ từng du học với Tạ Vân Lễ đã dặn Chu Duy: Cố gắng đừng để Tạ Vân Lễ lái xe nhiều, bằng không ngày nào đó anh nổi tính xấu hoặc sốt ruột nôn nóng, anh sẽ dễ lái với tốc độ cao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]