Dì Chúc vừa nhìn đã nhận ra chiếc ô tô kia, nhưng dì không nói gì với Ôn Nhiễm, chỉ chậm rãi theo cạnh cô.
Đến khi họ sắp đi ngang qua xe thì cửa xe mới mở ra, người bên trong từ từ xuống xe.
Ca Ca dừng bước, sủa hai tiếng gâu gâu về bên đó, bấy giờ Ôn Nhiễm mới chậm chạp nhìn sang.
Tạ Vân Lễ mặc áo khoác màu đen, giữa khung cảnh lá phong rơi ngập trời, trông anh vừa cao ráo vừa lạnh lùng.
Khoảnh khắc thấy anh, Ôn Nhiễm đứng sững người.
Tạ Vân Lễ tiến từng bước một về phía cô, sau đó dừng chân ở một vị trí gần cô.
Ca Ca đang ngồi bên chân cô chợt vẫy đuôi, đứng dậy đi sang chỗ anh.
Vì Tạ Vân Lễ đã cúi người xuống, vươn tay về phía Ca Ca. Trong mắt Ca Ca, anh đang mời bé, thế là bé vui sướng chạy đến bên cạnh anh.
Ôn Nhiễm cầm sợi dây dắt bé, bị bé kéo nên cũng tới gần anh từng bước một.
Tạ Vân Lễ thử đưa bàn tay đến trước mặt cún con: “Lần này nhận ra anh rồi à?”
Ca Ca ngửi tới ngửi lui bàn tay Tạ Vân Lễ, từ tần suất vẫy đuôi của bé, có thể thấy bé không còn sợ Tạ Vân Lễ nữa, thậm chí muốn gần gũi với anh hơn.
Tạ Vân Lễ xoa đầu nhỏ của bé, sau đó anh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt cụp xuống của Ôn Nhiễm.
Ánh mắt cô dao động, như một giây sau sẽ lập tức tránh né giống bình thường. Nhưng Ca Ca đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3648372/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.