Buổi tối, nghe thấy âm thanh dưới lầu, Ôn Nhiễm lập tức đứng dậy.
Lần nào Tạ Vân Lễ tới cũng sẽ có tiếng động giống nhau, cô nhớ kỹ rồi.
Nhưng khi thận trọng đẩy cửa xuống lầu, cô phát hiện người đã rời đi.
“Tạ Vân Lễ… đâu ạ?”
Dì Chúc thấy cô cứ nhìn quanh, không khỏi bật cười: “Nếu biết cháu muốn cậu ấy đến như vậy, cậu Tạ nhất định sẽ ở lại thêm một lát nữa đấy. Có điều, cậu ấy sợ làm lỡ giờ ngủ của cháu nên đưa đồ cho dì xong là đi ngay.”
“Đồ? Đồ gì ạ?”
“Quà cho cháu.” Dì Chúc chỉ vào hộp quà để trên bàn: “Cậu ấy nói trước khi ngủ, cháu nhớ mở ra xem trong phòng một chút, có lẽ sẽ khiến tâm trạng của cháu tốt hơn.”
Ôn Nhiễm nhìn hộp quà, vừa ngại mở ra vừa rất muốn mở. Cô sờ hộp quà, sau đó nhìn dì Chúc: “Dì Chúc, dì mở, mở cùng cháu được không?”
Dì Chúc cười gật đầu: “Được, để dì làm với cháu.”
Ôn Nhiễm và dì Chúc cầm món quà vào phòng ngủ. Dì Chúc nói: “Để tắt đèn đã.”
Ôn Nhiễm không rõ tại sao phải tắt đèn, còn đang khó hiểu, cô thấy dì Chúc mở hộp quà ra, sau đó tay dì đang tìm kiếm gì đó.
Đúng lúc này cô nghe thấy một tiếng tách, hình như dì đã bật một công tắc nào ấy.
Tiếng nhạc du dương vang lên, cả phòng xoay quanh món quà, vô số ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp bóng tối.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn, ánh sao lung linh vây quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3646615/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.