Ôn Nhiễm vô thức nhìn tay mình, thấy anh để một ly nước trái cây vào tay cô.
Cô giơ lên nhìn, là nước cam cô hay uống. Thảo nào vừa rồi trong phòng bếp vọng ra âm thanh, là anh đang ép nước trái cây. Cô lén nhìn tay anh, trên tay anh không cầm ly nào, chỉ mình cô có thôi.
Cô cố gắng hồi tưởng, trong tầm mắt của mình, cô thấy nửa người trên ngồi ngay ngắn bên sô pha của anh, còn đôi chân dài mặc quần tây ấy nữa, tiếp tục hướng lên trên… có lẽ chính là gương mặt mà hôm qua cô đã xem trong điện thoại dì Chúc.
Bỗng dưng, Ôn Nhiễm có phần hiếu kỳ về diện mạo ngoài đời của anh.
Nhưng suy nghĩ này không phải thói quen của cô, còn cô là một người không thể bị xáo trộn thói quen được, nếu không cô sẽ rất bứt rứt rất khó chịu.
Song, giờ khắc này quả thực cô hơi tò mò.
Nhưng nếu cứ nhìn qua như vậy, không chỉ mỗi bản thân cô không quen, mà cô còn cảm thấy có thể sẽ dọa đến anh.
Rồi cô lại nghĩ, nếu hôm nay không nhìn anh, chỉ sợ lần kế tiếp anh đến sẽ rơi vào vài tháng sau, thậm chí không loại trừ khả năng phải chờ tới lúc đón năm mới.
Tạ Vân Lễ thấy sắc mặt cô là lạ, cơ thể cũng lắc qua lắc lại, anh cho rằng cô đang khó chịu: “Sao vậy em? Đói à?”
Ôn Nhiễm đáp ngay: “Không có, em không đói.”
Rồi cô ngồi yên, không nhúc nhích nữa, nhưng sau hồi lâu, cô đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3645341/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.