Ban đầu Tạ Vân Lễ chỉ định lên xem một chốc, không muốn quấy rầy cô, nhưng bây giờ nếu anh né tránh thì có vẻ hơi cố ý.
Vì Ôn Nhiễm đã chạy ra rồi.
Bình thường cô không thể đối mặt với người khác quá hai giây, thế nên khi thấy Tạ Vân Lễ, cô đã lập tức dời mắt sang bên cạnh.
Cô vẫn còn cầm bút vẽ trong tay, trên người mặc tạp dề dính đầy thuốc màu, mái tóc dài được tết thành hai bím hai bên, trông cô như một sinh viên đại học vẫn chưa đặt chân ra khỏi cổng trường.
Song, cô hoàn toàn không thể hiện được vẻ sinh động giống sinh viên đại học bình thường.
“Tạ, Tạ Vân Lễ…”
Giọng cô còn non nớt, nhưng ba chữ Tạ Vân Lễ vẫn nghe rõ ràng hơn hẳn các từ khác, khiến Tạ Vân Lễ có phần bất ngờ.
“Em đang vẽ tranh à?”
Ôn Nhiễm giấu bàn tay cầm bút vẽ ra sau lưng, luống cuống gật đầu: “Đang vẽ tranh, em đang vẽ tranh… Em xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, ở nhà em muốn làm gì cũng được.”
Vài sợi tóc rối trên trán càng tôn lên làn da trắng tuyết của cô. Tuy khí sắc của cô không tốt lắm, nhưng dường như gương mặt thanh tú xinh đẹp này vẫn không hề thay đổi so với mấy năm trước.
Anh nói: “Anh… đi ngang qua đây, tiện thể ăn bữa cơm.”
Ôn Nhiễm gật đầu, cô không biết nên nói gì, đấu tranh hồi lâu mới lên tiếng: “Anh, anh vẫn khỏe chứ? Công việc bận lắm à? Cơm bên ngoài… có phải không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3644684/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.