Lần gần nhất Ôn Nhiễm đến trung tâm thương mại, đã xảy ra vào nhiều năm về trước, khi mẹ cô vẫn còn sống.
Bấy giờ bà nắm tay cô không rời một bước, gặp chỗ nào đông người qua lại, bà sẽ cẩn thận dẫn cô tránh đi. Nếu ai cứ nhìn đăm đăm vào cô, bà cũng sẽ bảo vệ cô bên cạnh, che chở cô khỏi mấy ánh mắt khác thường đó.
Trước đây cô luôn học ở trường đặc biệt, ở đấy có vô số đứa bé đặc biệt giống cô, không ít trẻ tự kỷ còn nghiêm trọng hơn cô, ngay cả việc đơn giản nhất như ăn cơm và đi bộ cũng cần người chỉ dẫn để làm. Đối với người bình thường, những việc đó cực kỳ đơn giản, ví dụ như bỏ đồ ăn vào miệng, đáp lại lời gọi của bố mẹ, nhưng hằng ngày các bé ấy luôn phải học tập, rèn luyện lặp đi lặp lại thì mới có thể thích ứng.
Còn cô trải qua việc can thiệp trị liệu trong thời gian dài, từ lâu đã trông không khác các cô gái bình thường là bao.
Nhưng đôi khi, mọi người vẫn có thể phát hiện ra điểm kỳ lạ của cô.
Chẳng hạn như cô không cách nào giao tiếp ánh mắt với người khác, không cách nào trả lời rõ ràng câu hỏi của người lạ, không cách nào ở chốn đông người một mình, không cách nào chịu đựng nổi tạp âm và tiếng va đập bất ngờ, tất cả yếu tố này sẽ khiến thần kinh nhạy cảm của cô rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ. Lúc căng thẳng, cô sẽ mất kiểm soát đan chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3644682/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.