Edit: Bạch Lan Tửu 
Sau khi Nghiêu Mộ Dã đi ra từ hành cung của mẫu thân lập tức trở lại thư phòng, cầm bút lông lên, chấm mực nước hãy còn chưa kịp khô hết trong nghiên, viết hai chữ lên: NHANH VỀ! 
Lần này tân đế không sửa chữa gì thêm, sau khi cho thư vào trong bì niêm phong xong thì lập tức gọi người đưa đi. 
Nữ nhân ra ngoài lang thang kia cũng nên trở về lĩnh phạt rồi! 
Bồ câu đưa thư ngàn dặm nên thật ra cũng không chậm lắm. 
Đến khi Ngọc Châu nhận được phong thư hồi âm đầu tiên trong suốt một năm này, vuốt vuốt phong thư hơi mỏng, không nhịn được âm thầm phỏng đoán xem hắn sẽ nói gì trong thư. 
Chính là mở ra nhìn, trên trang giấy viết thư trắng như tuyết lại chỉ có nét chữ như rồng bay phượng múa viết hai chữ to, không khỏi cười khổ, nàng cảm thấy chỉ cần thông qua nét phẩy của chữ cũng đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hung dữ của nam nhân kia. 
Lúc nhận được thư thì nàng đã sớm rời khỏi quê nhà, đang trên đường trở về phương Bắc. 
Suốt dọc đường này, Ngọc Châu tìm kiếm hỏi thăm cao thủ kim thạch khắp nơi, thực hiện từng cái tâm nguyện đã che giấu trong lòng hồi lâu. Nếu trong lòng thật sự không có vướng bận thì tiêu phí thời gian cả đời để du sơn ngoạn thủy thật đúng là không uổng phí đời này. 
Nhưng là nàng lại không thể tự do phóng khoáng trôi qua tuổi già như vậy, bởi vì ở Bắc địa kia còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/3370655/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.