Edit: Táo Mèo
Nghiêu Mộ Dã trò chuyện cùng mẫu thân một hồi rồi đứng dậy định rời đi, Nghiêu phu nhân thấy có lẽ nhi tử đã có chủ kiến nhưng chẳng qua không muốn nói rõ với mình. Bà hiểu nhi tử là người có tâm tư và dũng khí vô cùng lớn, hơn nữa cũng không dễ dàng nghe người khác khuyên, chỉ là bà vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho nên không nhịn được cất tiếng nhắc nhở, "Nghiêu gia chúng ta ban đầu đã giúp đỡ Dương gia có được chỗ đứng ở Giang Nam đổi lấy mỹ danh cả nhà trung lương. Bây giờ, Nghiêu gia nằm trong tay con, tuyệt đối không thể bôi nhọ thanh danh của tổ tiên được."
Nghiêu Mộ Dã vỗ tay mẫu thân đáp, "Mẫu thân, phụ thân chỉ thích chơi bời, không quan tâm gì tới sự vụ trong tộc, từ nhỏ con đã nhìn mẫu thân lo liệu cả một gia tộc lớn như vậy, cũng đã từng thấy người lén khóc những lúc không có ai, khi đó con đã nghĩ, một ngày nào đó con sẽ nhận lấy gánh nặng trên vai mẫu thân, để cho mẫu thân có thể thảnh thơi bình an sống qua ngày giống những phu nhân khác. Vậy mà hiện nay tâm nguyện này của con vẫn chưa hoàn thành, con vẫn còn khiến cho người phải lo lắng vô cớ. Tổ tiên đã chết cách nhi tử quá xa, khó mà gặp được họ, nhưng mẫu thân, muội muội và cả thê tử của con cùng với tộc nhân trong phủ chúng ta, con lúc nào cũng muốn được ở bên mọi người, con không dám thề thốt gì với mẫu thân, nhưng nếu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469692/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.