Edit: Kir
Ngọc Châu không trả lời câu hỏi của Hoàng đế, chỉ cười cười nói: “Nhất định Tiêu Phi nương nương hi vọng long tử có thể phát triển mạnh khỏe.”
Hoàng đế hơi rũ mi, trên mặt thoáng qua vẻ thẫn thờ, có điều là thần sắc ấy thu lại quá nhanh nên khiến người khác không dễ bắt gặp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi ngước mắt lên lần nữa, hắn vẫn là vị đế vương bình thản với nụ cười kia, chỉ tiếp lời Ngọc Châu: “Nếu Tiêu Phi nghĩ như vậy thì tất nhiên trẫm sẽ giúp nàng ấy được như ý… Trước kia trẫm cũng hi vọng nàng ấy sinh hài tử ở ngoài cung, nhưng lại sợ nàng ấy không hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm. Hiện tại xem ra là tỷ muội Tiêu gia các ngươi đều không bị nhiễm thói xấu của thế tục, vẫn duy trì một tấm lòng son. Thật là hiếm có, hiếm có…”
Hoàng đế nán lại không bao lâu rồi đứng dậy rời đi ngay. Ngọc Châu cúi đầu cung tiễn thánh thượng, đồng thời trong lòng cũng biết rõ bản thân đã tự ý làm chủ, không được sự đồng ý của Nhị tỷ, thậm chí bỏ qua cả Nghiêu Mộ Dã mà tự mình quyết định số phận của long chủng trong bụng Nhị tỷ.
Sau khi yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469686/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.