Chương trước
Chương sau
Edit: Bạch Lan Tửu

Chủ nhân hoa viên đã có lời mời, Ngọc Châu dĩ nhiên không thể từ chối, vì thế bốn người chia làm hai hàng, đi dạo trên đường mòn trong hoa viên.

Hàng năm sinh sống ở am miếu khiến cho cuộc sống thường ngày của Viên Hi không tránh khỏi dính chút hơi thở của người già. Con đường mòn dưới chân này được cố ý trải một lớp ngọc thạch được mài giũa giống như đá cuội, được khảm lên mặt đất tạo cảm giác gập ghềnh, lúc đi giày đế mềm trên đó, đương nhiên sẽ mượn lực của trọng lượng cơ thể mà ấn lên huyệt vị trên lòng bàn chân.

Ngọc Châu đi được vài bước lập tức cảm thấy dưới chân bủn rủn đau đớn, mà hai vị cô nương trẻ tuổi Bạch tiểu thư và Nghiêu tiểu thư đi phía sau đã sớm không nhẫn nại nổi nữa, vui cười nhỏ nhẹ đi sang một con đường nhỏ khác bên sườn hoa viên.

Viên tiểu thư nhìn Ngọc Châu dường như không nhẫn nại nổi nữa, lập tức cười, kéo lấy tay nàng, nói: "Lúc trước ta sống ở am miếu, liền sửa một con đường thế này, cuộc sống trên núi thô bỉ, không có ngọc thạch, chỉ có thể trải ít đá cuội. Lúc vào đêm, rất nhiều ni cô già sống lâu trong am không ngủ được, thì sẽ đi chân trần trên đó, đi đến hai chân tê mỏi, cũng thuận lợi đi vào giấc ngủ. Lúc đầu ta không hiểu, nhưng sau mới phát hiện, ở trong am miếu lâu rồi, ban đêm ta cũng sẽ mất ngủ, vì thế cơ hồi mỗi đêm đều đi trên con đường đá này..... Hiện giờ xuống núi rồi, thói quen này nhất thời không sửa được, cho nên làm một con đường."

Ngọc Châu không biết vì sao nàng ta nói đến đoạn chuyện xưa chua xót này, nhưng cũng không tiện nói đổi đường, đành chỉ có thể cắn răng đi tiếp.

"Chính là khi đó ta đi càng lâu lại càng không ngủ được, một thiên kim tiểu thư của thế gia đột nhiên lại phải khổ tu nơi am miếu, chua xót bên trong, nói vậy hẳn là người đã từng gặp qua biến cố gia tộc như Thái úy phu nhân có thể đồng cảm như chính bản thân mình trải qua nhỉ."

Ngọc Châu đi hơi thích ứng một chút thật ra đã có thể thong dong mở miệng: "Khi đo ta còn nhỏ cũng không nhớ được bao nhiêu, nhưng Viên tiểu thư có thể chờ đến lúc mây mờ trăng tỏ, có được đoạn nhân duyên với Bạch Hầu này cũng thật khiến người ta hâm mộ."

Viên Hi hơi hơi mỉm cười: "Đối với ta, đoạn nhân duyên thế tục này lại không có gì đáng để vui mừng. Phải biết rằng, thời điểm ta kết duyên với Nghiêu Thái úy năm đó, nữ tử cả kinh thành cũng là hâm mộ ta như vậy, năm đó ta kiêu ngạo là vì có thể đạt được toàn bộ hạnh phúc. Chỉ là lúc đó ta không hiểu cái gì là tình yêu phú quý có thể thay đổi trong giây lát."

Ngọc Châu nghe vậy thì dừng bước lại, không nhịn được giương mắt nhìn về phía Viên Hi. Đây là lần đầu tiên nàng ta chủ động nhắc đến đoạn chuyện xưa với Nghiêu Mộ Dã kể từ khi nàng quen biết nàng ta.

Viên Hi nhìn ánh mắt của nàng, cười nói: "Thế nào? Thái úy không nói với ngươi? Khi đó ta suýt thì trở thành con dâu của Nghiêu gia đấy, chính là ân ân ái ái có nồng nàn hơn nữa cũng không thắng nổi sự được mất khi nam nhân đứng trước quyền lực. Bởi vì hai nhà Nghiêu Viên tranh đấu triều chính, Thái úy đại nhân không thèm để ý đến ta đau khổ cầu xin, cuối cùng đánh đổ cả nhà bá phụ như phủ bụi..... Có lẽ là nhớ đến ta đã từng cùng hắn ân ái, nên am miếu ta xuất gia cũng là do Thái úy chọn lựa tỉ mỉ cho."

Tuy rằng Viên Hi vừa nói vừa cười, nhưng Ngọc Châu lại cảm nhân được ý không tốt trong lời của nàng ta, chỉ mặt mày không đổi, nói: "Ta có chút nghe không hiểu, vì sao vào lúc Viên tiểu thư sắp thành thân lại nói với ta những chuyện này?"

Viên Hi mang theo vẻ từ ái của tỷ tỷ trong nhà, cười đầy bất đắc dĩ nhìn nàng: "Ngươi là muội muội cùng chung huyết thống của ta, thân làm tỷ tỷ ta không muốn ngươi chịu nỗi khổ đêm đêm phải đi trên con đường đá trong am miếu. Ngọt ngào của ngươi hiện tại ta cũng từng nếm rồi, chỉ cần Thái úy đại nhân đồng ý, ngươi sẽ lầm tưởng mình là nữ tử hạnh phúc nhất trên thế gian, nhưng nếu hắn nhận thấy ngươi là trở ngại của hắn, vậy thì hắn sẽ không chút do dự dùng một chân đá văng ngươi đi....."

ngọc Châu duỗi thẳng eo, ý cười trên mặt nhạt đi: "Tốt hay không, là chuyện của phu thê chúng ta, không phiền Viên tiểu thư lo lắng."

Viên Hi lắc lắc đầu: "Tốt hay không chưa bao giờ chỉ là chuyện của hai người các ngươi, mà còn liên quan đến lời ích gia tộc của từng người các ngươi, Ngọc Châu, ngươi cũng không đơn thuần là phụ nhân tiêu thương, máu chảy trên người ngươi là huyết mạch Viên gia. Hiện giờ Bạch thiếu gia chịu cưới ta cũng là vì huyết mạch Viên gia trên người ta..... Viên gia sẽ từ từ khôi phục vinh quang ngày xưa, nhưng trượng phu ngươi sẽ không vui khi thấy tình hình như vậy, chờ khi hắn nhận ra ngươi cũng không phải chỉ là nữ nhi của một thợ chạm ngọc họ Viên nào đó, hắn sẽ lập tức đối với ngươi như đối với ta trước đây, đến lúc đó, ngươi còn không chịu nhận tổ quy tông, chỉ sợ đến cả một tòa am miếu hắn cũng không chừa cho ngươi."

Vừa nói nàng ta vừa rút một cuốn sách từ trong tay áo đưa cho nàng: "Ngươi xem đây là cái gì?"

Ngọc Châu vừa nhìn, không nhịn được hơi nhướng mày, xem chữ viết trên mặt bìa, cuốn sách kia chẳng lẽ là nửa sau của cuốn mà phụ thân viết sao?

"Năm đó phụ thân ngươi giao nửa sau của cuốn sách giao cho bá phụ ta, nhờ ông ấy chỉnh lý chau chuốt lại cho, đáng tiếc gia môn lại xảy ra thảm biến, thế nhưng không kịp chau chuốt lại, ta cũng là nghe được lời của lão nhân trong phủ, gần đây mới nhân được cuốn sách này, rốt cuộc đã có thể tự tay giao cho ngươi, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện khi còn sống của bá phụ ta."

Ngọc Châu chần chờ nhận lấy, từ từ lật xem. Viên Hi nhìn nàng, tiếp tục cười khổ: "Muội muội tốt của ta, đừng bởi vì mấy lời nói từ trong đáy lòng của ta mà sinh lòng oán hận tỷ tỷ đấy, cho dù tương lai ngươi có xảy ra vấn đề gì, ta đều sẽ bảo về ngươi chu toàn..... Huyết mạch tình thân mới là thứ vĩnh viễn không thể cắt đứt!"

"....."

Thái úy phu nhân cũng không nán lại lấu đã rời đi, sau khi Bạch tiểu thư cũng Viên Hi tiểu thư tiễn hai người đi xong, mới thu lại khuôn mặt tươi cười khách khí, nói với giọng không tình nguyện: "Viên tiểu thư cũng quá khách khí với các nàng rồi, lúc Thất đệ ta đua thuyền rồng không biết bị kẻ khốn kiếp nào kéo xuống nước, chính là bị đánh đến cực kỳ thê thảm đấy! Đến bây giờ còn đang dưỡng thương....."

Viên tiểu thư cười nhìn em chồng tương lai của nàng ta: "Cho nên là, chúng ta cũng phải đưa một phần hậu lễ cho Nghiêu phủ nha."

Bạch tiểu thư có chút nghe không hiểu, thấp giọng hỏi: "Hậu lễ gì?"

Viên tiểu thư cười đi trở vào, thuận tay hái một đóa hoa nở đến diễm lệ: "Thái úy đại nhân hận nhất kết giao với loại nữ tử thế nào?"

Rốt cuộc thì Bạch tiểu thư vẫn thiếu chút tâm cơ, chỉ nghiêm túc suy nghĩ: "Không thích nữ tử tranh giành tình cảm, hỗn loạn không rõ....."

Nói đến đây, trong lòng nàng lại sinh ra một tia chua xót khó kiềm, rốt cuộc lúc trước nàng đã từng tìm hiểu về yêu ghét của Thái úy mới tạo áp lực cho bản thân ở nơi nơi, ngay cả sau này khi Thái úy đã chuyển tình cảm đến trên người thương phụ kia, nàng cũng không dám lộ ra một chút ghen tị nào.

Viên Hi đương nhiên là nhìn ra chua xót trên mặt Bạch tiểu thư, nói: "Cho nên là, tân hôn nồng tình nóng hổi này qua đi, không thiếu được sinh ra chút việc vặt bên miệng..... Đều nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ngươi nói xem, chẳng lẽ vị Thái úy đại nhân này thành hôn xong là có thể sửa được sở thích có mới nới cũ sao? Chỉ sợ là nếu tân nương không niềm nở, hắn sẽ lại đi ra ngoài phủ tìm niềm vui mới ấy chứ. Dù sao thì trong kinh thành này có quá nhiều nữ tử kiều diễm, kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên lại càng si tình hơn....."


Bạch tiểu thư chớp chớp mắt, chần chờ nói: "Chẳng lẽ..... ngươi nói với Nghiêu phu nhân....."

Viên Hi tiểu thư lại cười ngắt lời, cắm đóa hoa mới hái lên búi tóc của Bạch tiểu thư: "Không đề cập đến chuyện Nghiêu phủ bọn họ, vốn là không liên quan đến chúng ta, ta chỉ vui mừng là lúc trước Bạch tiểu thư ngươi đã không chọn sai người, phải biết bằng tiểu Thế tử của Thạch gia kia thật là ngưỡng mộ ngươi vô cùng, mấy hôm trước còn hỏi thăm ta về ngươi đấy....."

Lúc ra khỏi Viên phủ, Nghiêu Xu Đình tò mò hỏi: "Mới vừa rồi muội và Bạch tiểu thư đi khá xa, các tỷ lại có thể đi trên con đường trải đá kia nha, đã hàn huyên cái gì vậy?"

Ngọc Châu thất thần suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: "Viên tiểu thư đã từng bàn đến chuyện cưới hỏi với đại ca muội?"

Nghiêu Xu Đình sửng sốt, chần chờ: "Khi đó muội còn quá nhỏ, nào biết đến loại chuyện này? Tẩu tẩu là nghe được từ đâu?"

Ngọc Châu không nói gì, Nghiêu Xu Đình hơi không yên lòng nên lại mở miệng: "Trước kia ca ca có hơi hoang đường, lúc tẩu tẩu người quen biết ca ca hẳn là cũng biết..... Nhưng là huynh ấy chưa bao giờ cưới thê nạp thiếp, có thể cưới tẩu tẩu vào cửa, là cho thấy huynh ấy đã yêu tẩu vô cùng, lại nói Viên tiểu thư cũng sắp gả đi, không còn liên quan nữa, hỏi chút chuyện cũ này thật sự không có ý nghĩa."

Ngọc Châu mỉm cười: "Muội thật ra càng thêm có dáng vẻ của người lớn, nói xem, ca ca muội đã làm chuyện hoang đường gì?"

Nghiêu Xu Đình cảm thấy ngoài miệng mình đang treo một ấm trà đang bị nấu, cho dù nói gì cũng sẽ bị bỏng miệng, chỉ có thể vội vàng nói: "Tẩu tẩu, muội còn nhỏ, sao tẩu lại có thể hỏi muội những việc đó?"

Ngọc Châu không nói thêm nữa, chỉ quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe, tuy rằng dáng vẻ vẫn nhàn nhã như cũ, nhưng ngay cả Nghiêu Xu Đình hãy còn nhỏ tuổi cũng cảm nhận được tẩu tẩu đây là thật sự giận rồi, khí thế tức giận trên người chính là không thua kém ca ca nửa phần.

Đợi đến khi trở lại Nghiêu phủ, xe ngựa của Thái úy cũng vừa vặn trở về. Nghiêu Thái úy nghe được tiếng xe ngựa trong ngõ nhỏ, đoán rằng có lẽ là tân nương và muội muội trở về, cho nên kiên nhẫn đứng trước cửa phủ chờ.

Chờ xe ngựa dừng lại, quả nhiên là muội muội bước ra khỏi xe trước.

Suốt một đường này Nghiêu Xu Đình đều không dám thở mạnh, chỉ có thể yên lặng kề bên trở về phủ, vừa thấy ca ca đang cười tủm tìm đứng chờ ở cửa phủ, Nghiêu Xu Đình lập tức cảm thấy bình nước sôi bên miệng nàng kia có thể để ca ca đến nhận rồi. Vội vàng ném một ánh mắt về phía ca ca, xong nhỏ giọng nói: "Không biết Viên tiểu thư đã nói gì với tẩu tẩu, tẩu tẩu không mấy vui vẻ đâu....."

Nói xong lập tức vội vàng trốn vào trong phủ.

Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời của muội muội, không nhịn được giương mắt đánh giá tiểu phụ đang xuống xe. Nếu không phải muội muội lén mách lẻo, hắn thật sự là không nhìn ra vẻ giận dữ trên khuôn mặt của tiểu phụ này.

Vẫn là khuôn mặt mỉm cười thi lễ với hắn, hỏi đại nhân sao lại trở về sớm như vậy, chính là việc công không bận rộn sao?

Nghiêu Mộ Dã trả lời tùy ý xong thì cùng nàng đi thẳng về phòng.

Đến sau khi hai người trở về phòng thay y phục xong, Ngọc Châu liền mở miệng: "Trước đây Thái úy cho phép ta có thể đi tạo hình ngọc phẩm, hôm nay rảnh rỗi nên muốn đi luyện tập một chút, con xin Thái úy tùy ý đi."

Nói xong lập tức dẫn theo thị nữ Hoán Thúy xoay người đi ra ngoài.

Từ khi thành hôn đến nay, Ngọc Châu đã lâu không bước vào xưởng ngọc. Bởi vì nàng không thích thị nữ tùy tiện tiến vào làm đảo lộn dụng cụ, cho nên nơi này vẫn luôn không có người đến quét dọn, vì vậy mà trên bàn trải một lớp bụi.

Ngọc Châu đeo tạp dề bằng vải thô dùng khi điêu khắc, sửa sang đơn giản lại một chút xong lập tức bắt đầu dốc lòng điêu khắc ngọc, cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe đột nhiên có người lạnh lùng mở miệng từ phía sau: "Nàng đang điêu là cái gì?"

Ngọc Châu lỡ tay một cái, thế nhưng đã điêu khắc hỏng người ngọc.

Lúc này nàng mới phát hiện, ấy thế mà nàng đang điêu khắc một người ngọc, tuy rằng mới chỉ thành hình nhưng mơ hồ có thể nhận ra đây là tạo hình của một nam tử tóc dài buông xõa, quanh thân cuốn vải bố.

Chỉ là dáng vẻ nam tử kia toàn là cười đến kiêu ngạo, một khuôn mặt đường hoàng mà lại rất muốn ăn đòn..... Cái này cũng chưa là gì, bởi vì nguyên nhân vừa rồi bị người dọa sợ, Ngọc Châu hạ một đao xuống, lập tức đục bay cái thứ "ấy" được che đậy dưới vải bố của người ngọc.....

Tàn nhẫn đến chết thế này khiến cho Nghiêu Thái úy đang đứng phía sau nàng nhếch mày thật cao, chỉ cảm thấy cổ thuật vu nhân của nhạc phụ đại nhân xem ra là đã có người kế tục!

Ngọc Châu buông đồ trong tay, xoay người nói: "Sao Thái úy đại nhân lại đến đây?"

Nghiêu Mộ Dã đề bả vai nàng lại, không cho nàng đứng dậy, chỉ cầm người ngọc bị "thiến" kia lên rồi nói: "Ta trong lòng nàng là cái dạng này ư?"

Ngọc Châu mất tự nhiên: "Ai nói đó là đại nhân ngài....."

Nghiêu Mộ Dã ném người ngọc trở lại trên bàn, vẫn đè nặng bả vai nàng như cũ: "Nói đi, nàng đã nghe Viên Hi nói gì?"

Vốn Ngọc Châu cũng không định vô cớ chìm sâu trong xoáy nước của nhóm hồng nhan tri kỉ trước đây của Thái úy đại nhân, giống như lời Nghiêu Xu Đình vậy, trước kia Thái úy đại nhân hoang đường, đâu phải là nàng không biết đến?

Cho nên sau khi trở về cũng chỉ làm như không có chuyện gì. Chính là không biết vì sao trước kia nghe xong mấy chuyện cũ này có thể mỉm cười cho qua, hôm nay sau khi nghe nói lại như cá trong chảo nóng, lăn lộn đến mức khó chịu một trận trong lòng, thế nhưng còn vô tình để lộ tâm tư trong lúc chạm ngọc.

Hiện tại nghe Thái úy muốn làm rõ toàn bộ, nàng chần chờ mở miệng: "Trước kia ngài đã từng bàn chuyện cưới hỏi với Viên tiểu thư?"

Giọng điệu Nghiêu Mộ Dã bình thản: "Mẫu thân cảm thấy gia thế nàng ta môn đăng hộ đối, người cũng không ngốc, thích hợp thành hôn, lúc ấy ta bị mẫu thân nói mãi đến phát phiền nên cũng động lòng."

"Nhưng sau đó ngài lại vứt bỏ Viên tiểu thư..... đưa nàng ấy vào trong am miếu?"

Sắc mặt Nghiêu Mộ Dã không đổi: "Lúc ấy hai nhà Nghiêu Viên có bất đồng trong chính sự, ta nói rõ với nàng ta, nếu thành thân với ta, chính là người Nghiêu gia, không thể lại nghiêng về nhà mẹ đẻ, nhưng nàng ta lại dựa vào việc có hôn ước với ta, lẻn vào thư phòng của ta rồi trộm mật hàm đưa cho bá phụ nàng ta. Tuy là như thế, ta vẫn nhớ tình cũ, lại cũng coi như hai ta là thanh mai trúc mã, vẫn luôn đối với nàng ta như với muội muội, cho nên không đuổi tận giết tuyệt nàng ta, mà là đưa nàng ta vào am miếu, tránh khỏi tai ương lưu đày lao ngục, xem như là tận tình tận nghĩa."

Hiện tại Ngọc Châu cũng coi như đã am hiểu tác phong làm người của Thái úy, kỳ thật đã cách xa quân tử khiêm tốn. Lại thêm vì điều tra án oan của phụ thân, cũng coi như hiểu biết vài phần về việc Viên gia trải qua thảm cảnh rơi đài. Nghe nói khởi nguồn của án vu thuật Viên gia kia vốn là xuất phát từ một bản mật hàm rồi dẫn đến một loạt sự kiện. Xong việc Viên gia chủ mới biết hóa ra phần mật hàm trộm từ Nghiêu gia đó là giả, chính là kế dẫn rắn ra khỏi hang của Thái úy.....

Nên nghe đến đây, đột nhiên bừng tỉnh, một phần mật hàm mà Viên tiểu thư lấy lúc trước sẽ không phải là bản giả kia chứ?

Nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, chợt cảm thấy những lời Viên tiểu thư nói Thái úy trở mặt máu lạnh, không nói tiếng người thật là có chút ý vị sâu xa.

Vì thế nàng lại nhỏ giọng nói: "Trước đây không phải Thái úy tránh nặng tìm nhẹ sao? Sao hôm nay lại nói thẳng ra?"

Nghiêu Mộ Dã rũ mắt, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên nói: "Trước đây không thích nói nhiều là sợ nàng nghĩ nhiều lại không vui. Chính là hiện tại ta phát hiện ra, nếu nàng không hỏi thì ta càng không vui hơn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.