Mặc dù cỏ đã trở thành kim thép, nhưng bị kim châm cũng giống như mật ngọt.
Nghiêu Mộ Dã bực bội chuyện Ngọc Châu không cần thông qua cái gật đầu của hứn đã nói rõ chuyện chiếc vòng tẩm thuốc cho Hoàng thượng biết. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ nàng làm vậy cũng là vì muốn tiêu tan đi việc Hoàng thượng giận cá chém thớt, trách cứ hắn không bảo vệ Tiêu phi kỹ càng.
Mặc dù nhất thời hơi tức giận nhưng cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho nàng. Huống hồ trước kia hắn đã từng khoe khoang khoác lác, xúi giục Ngọc Châu bảo rằng cho dù nàng có làm ra những chuyện chọc trời như thế nào đi chăng nữa cũng không sao, hôm nay nữ nhân này cũng xem như đang dùng dao mổ trâu cắt tiết già, thử chọc một cái, nếu như bầu trời thực sự sụp xuống, cũng chỉ có thể gắng gượng chỗng đỡ.
Vì còn phải lâm triều vào sáng sớm, Hoàng thượng ngồi trong phòng Tiêu phi một lúc rồi vội vàng quay lại kinh thành trước bình minh, nhưng lại cho Nghiêu Mộ Dã nghỉ một ngày, lệnh cho hắn thu xếp ổn thỏa cho Tiêu phi trước.
Nơi đây chỉ là một nông hộ đơn sơ dưới chân núi, khí độc trên núi lại chưa tiêu tán hết, sau khi cân nhắc kỹ lương một phe, Nghiêu Mộ Dã quyết định mang Tiêu phi đến một khách điếm nhỏ dưới chân núi.
Bởi vì ngọn núi rộng lớn này đều là sản nghiệp của Nghiêu gia, lức trước nữ quyến của Nghiêu gia đến đây dâng hương đều nghỉ ngơi trong khách điếm này. Đồ dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469655/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.